Mẹ của Kiều Kiều một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ, đã là người có mắt thì ai cũng nhìn ra được, không cho gia đình này ít tiền thì đừng mong kết thúc chuyện này.
Đúng lúc mọi người đang phẫn nộ vì sự ngang ngược của gia đình cô gái tự sát thì mẹ của Kiều Kiều vốn đang khóc tới độ xém ngất đi bỗng kêu chói tai, liên tiếp đá chân như giãy chết.
“Đừng….
Đừng qua đây!”
Gương mặt bà ta nhuốm vẻ kinh sợ.
Mọi người: “???”
Đám đông hướng mắt về phía bà ta đang nhìn, nào có gì đâu?
“Dì ấy sao thế?” Đám người vây xem hỏi.
Túc Bảo được Tô Lạc ẵm trên tay, từ trên cao nhìn xuống người mẹ đang gào thét không thôi trên đất, mím môi hỏi: “Chị ấy không phải con của dì à? Sao dì lại sợ?”
Túc Bảo thầm nghĩ: Mấy cô chú này khóc suốt mấy ngày nay rồi, nhất là dì mẹ của chị Kiều Kiều, lần nào cũng khóc từ đầu tới cuối, Túc Bảo còn tưởng dì ấy sẽ ngất đi luôn.
Trông dì ấy buồn như vậy thì nhất định rất yêu con gái mình.
Nhưng tại sao khi sư phụ giúp dì ấy nhìn thấy quỷ hồn của con gái thì dì ấy lại có phản ứng như này?
Ba của Kiều Kiều bị tiếng kêu chói tai của vợ hù cho giật thót, đè thấp giọng hỏi: “Bà sao thế?”
Đồng tử của mẹ Kiều Kiều giãn ra, miệng không ngừng nói: “Kiều Kiều….
Kiều Kiều…”
Bà thím bên cạnh đảo mắt, lập tức vỗ đùi nói: “Ôi, mẹ của Kiều Kiều đau lòng quá đây mà, chắc cú sốc quá lớn nên có vấn đề về tâm lý rồi.
”
“Hỏng rồi, hỏng rồi, có khi nào bị xuất huyết não không? Còn không mau đưa người tới bệnh viện?”
Mấy người họ hàng khác cũng nói: “Đúng, đúng, mau đưa tới viện!”
“Kiều Kiều chết vì ảnh đế Tô Lạc của công ty các người, giờ đến lượt mẹ của con bé cũng thành ra thế này….
”
Đám người thân này vừa nói vừa thầm thở dài----Chiêu này của mẹ Kiều Kiều quá cao siêu nha!
Bị sốc vì cái chết của con gái dẫn tới nhập viện, lần này có nói thế nào thì Tô Lạc và công ty điện ảnh của cậu ta cũng phải đền tiền thôi!!
Xem đi, diễn xuất của mẹ Kiều Kiều quá chân thật!
Chẳng ai biết, mẹ Kiều Kiều không diễn kịch mà là sợ muốn chết.
Kiều Kiều đi đôi giày cao gót màu đỏ tươi đứng trước mặt mẹ mình, sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt.
"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy! "
“Quan tâm con thế cơ à, có muốn xuống địa phủ cùng con không?”
Mẹ của Kiều Kiều như bị ai đó bóp cổ, ngoại trừ đôi đồng tử giãn ra và đôi chân không ngừng vùng vẫy như giãy chết thì không nói được lời nào.
Ánh mắt Kiều Kiều bỗng trở nên sắc bén, cô ấy thét lên: “Sao nào? Cũng đâu có thật lòng quan tâm tới con, sao còn tới đây gây sự cái gì? Ai cho mẹ tới ăn vạ anh Tô Lạc của con!”
Kiều Kiều duỗi tay ra toan nhéo mẹ mình, mỗi ngón tay đều được sơn móng màu đỏ tươi, mẹ cô ấy sợ đến mức trợn trắng mắt….
.
Bà thím đang ôm mẹ của Kiều Kiều nhìn mà chỉ biết thầm than: Tài thật, diễn xuất chân thật đến mức bà ta cũng phát hoảng.
Bà thím vô thức đưa tay ra nhéo mẹ của Kiều Kiều một cái.
Mẹ của Kiều Kiều vất vả lắm mới ‘ngất’ đi được, lần này thì hay rồi, lại tỉnh táo trở lại.
Vừa choàng tỉnh đã trông thấy con gái bà ta nằm nhoài ra ngay trước mắt, mặt cô ấy dán vào mặt bà ta, đôi con ngươi trợn to.
Mẹ của Kiều Kiều: “!!!”
Cổ họng bà ta lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như tấm sắt bị kẹt trong máy móc cũ, lại như tiếng rít chói tai của phấn trên bảng đen, nghe mà tê dại da đầu.
Kiều Kiều cười: “Người mẹ tốt của con, chẳng phải mấy ngày nay mẹ ầm ĩ vì muốn con sống lại ư? Sao giờ thấy con lại sợ đến ngất lịm thế này?”
Mẹ của Kiều Kiều: “Đi, đi đi….
!!”
Ánh mắt Kiều Kiều tối lại, ngữ khí lạnh như băng: Được, con đi.
Nhưng thư tuyệt mệnh của con đâu? Ba mẹ giấu thư tuyệt mệnh ở đâu rồi, có phải cất đi để không ai tìm ra không?“
Cô ấy vừa nói vừa duỗi tay vào túi quần của mẹ mình.
Mẹ của Kiều Kiều sợ muốn chết, người như bị con bọ bò vào, bà ta liều mạng đập tay, lúc này hai thứ đồ rơi ra khỏi túi quần bà ta.
Một là mảnh giấy được gấp lại đựng trong túi nhựa, hai là điện thoại di động của bà ta.
Chiếc di động nện xuống đất, thật tình cờ, không biết ấn phải nút bấm gì mà điện thoại bỗng phát một đoạn ghi âm đối thoại của mẹ Kiều Kiều với một người khác.
Mẹ Kiều Kiều nói: “Thím ơi, Kiều Kiều mất rồi, con bé nhảy lầu tự tử….
”
Giọng nói nghẹn ngào này trùng khớp với giọng nói của mẹ Kiều Kiều.
Người thím kia vội hỏi rốt cuộc có chuyện gì, mẹ Kiều Kiều vừa khóc vừa giải thích, trong đoạn ghi âm còn có tiếng ồn ào nói chuyện từ người khác.
“Kiều Kiều đã nhảy từ tầng 44 xuống! cảnh sát yêu cầu tôi đến xác định danh tính….
Thư tuyệt mệnh của Kiều Kiều viết, con bé nghe nói đúng 12h đêm mặc váy cưới, thắp nến, viết tên người mình yêu cùng sinh nhật và bát tự của người đó thì….
Sau khi chết có thể ở bên người đó….
”
Thím hai của Kiều Kiều tức giận nói: “Ai dạy con bé thế! Thế người đàn ông đó là ai? Tự tử rồi còn không chịu trách nhiệm à?”
Giọng của ba Kiều Kiều vang lên: “Trách nhiệm gì chứ? Thư tuyệt mệnh viết rõ con bé tự nguyện làm vậy, cách tự tử cũng do con bé tìm được trên mạng….
.
Người đàn ông đó hoàn toàn không quen con bé…”
Mấy người họ lại nói thêm vài câu, đại khái là, người đàn ông kia là minh tinh nổi tiếng, Kiều Kiều mê mẩn cậu ta, tháng nào cũng vung tiền mua sản phẩm mà cậu ta là người đại diện phát ngôn…
Dì hai của Kiều Kiều nghe xong thì tức giận hơn, nói to: “Lẽ nào cứ bỏ qua vậy ư? Tháng nào Kiều Kiều cũng chi hai ngàn đến ba ngàn tệ, mấy năm trôi qua rồi còn gì? Không đến mười vạn thì cũng tầm tám vạn nhỉ? Kêu tên đàn ông kia bồi thường đi!”
Ba Kiều Kiều tức giận nói: “Bồi thường gì, cũng đâu phải cậu ta hại chết Kiều Kiều!”
Tiếp theo là đoạn bàn bạc làm thế nào để tống tiền, còn than phiền nuôi một đứa trẻ chẳng dễ dàng gì, không tốn kém trăm vạn tệ thì cũng mất mấy chục vạn, lẽ nào phải chịu cảnh tiền mất con không như này.
Nói đến cuối cùng, ba mẹ Kiều Kiều cũng thấy có lý, dựa vào cái gì mà tiền họ vất vả kiếm được dành cho con gái lại đổ hết lên người Tô Lạc chứ.
Con gái họ quá thích Tô Lạc nên nhảy lầu, thế mà nói không liên quan tới Tô Lạc ư?
Dù sao họ cũng mất con rồi, cũng đâu thể mất luôn tiền nhỉ?
Vì vậy, nói sao cũng phải bồi thường cho họ mấy trăm vạn hoặc ngàn vạn tệ, bằng không đừng mong chuyện này kết thúc.
Đoạn ghi âm dừng lại ở đây.
Ba mẹ Kiều Kiều cùng đám họ hàng như chết lặng, đoạn đối thoại này ghi âm lại lúc nào thế?
Mẹ Kiều Kiều vẫn chìm trong nỗi hoảng sợ, ba Kiều Kiều tỉnh táo hơn, ông ta nhớ lại lúc Kiều Kiều vừa mất, có lẽ vợ ông ta quá kích động nên bất cẩn ấn vào nút ghi âm….
Như này cũng quá trùng hợp nhỉ?
Dù bất cẩn ghi âm lại thì đáng lý ra cũng không trùng hợp đến mức điện thoại rơi ra rồi ấn trúng nút mở đoạn ghi âm chứ!!
Quỷ dị như thể có thứ gì đó đang âm thầm thao túng mọi chuyện vậy….
Đám người cố tình gây sự chỉ cảm thấy cổ lạnh buốt.
Kiều Kiều ngồi xổm bên chiếc điện thoại cười: “Mẹ ơi, đây chính là tình yêu thương của mẹ đó ư? Con còn tưởng mẹ làm ầm lên vì thật sự đau lòng tột độ đó….
”
Ba Kiều Kiều vừa toan cất lá thư tuyệt mệnh thì Kiều Kiều phất tay.
Một cơn gió thoảng qua, chiếc túi ni lông được mở ra và lá thư tuyệt mệnh bay ra!
Bụp!
Thư tuyệt mệnh rơi trúng ống kính của blogger đứng gần nhất.
Blogger lập tức mở lá thư ra.
Lúc này, trong phòng livestream của blogger, ngoài những dòng chữ chửi thề của đám cư dân mạng còn có hàng ngàn tấm ảnh chụp màn hình.
Đáy lòng Ba Kiều Kiều lạnh buốt.
Tấm màn che như bị xé toạc, để lộ ra lòng tham trần trụi của bọn họ.
Ông ta đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy không chốn dung thân, vừa chột dạ vừa ăn năn, còn có thẹn quá hóa giận…….