Tô Tử Du nhìn kỹ di động, vừa vặn trông thấy dáng vẻ khủng khiếp của cô gái chết thảm, Tô Tử Du bỗng như mèo con xù lông vì hoảng sợ.
“Mẹ kiếp, cứu anh với em gái ơi…” Tô Tử Du nhảy cẫng lên rồi liên tục lùi về sau.
Ông cụ Tô đang đọc báo trong lúc chờ ăn bánh chưng, nghe thấy Tô Tử Du chửi thề thì nhíu mày, phê bình: “Hở ra là chửi thề, giáo dưỡng của con đâu hả?”
Tô Tử Du đẩy di động ra xa, nói: “Ông ơi, con bị hù dọa đó mà, hu hu….
”
Sắc mặt ông cụ Tô vẫn lạnh lùng, nói giọng nghiêm nghị: “Nam tử hán đại trượng phu còn có thể bị một đoạn video hù dọa hả?”
Ông cụ không thấy đoạn video, nhưng nghe thấy tiếng ồn từ điện thoại nên đoán được.
Tô Tử Du khóc nói: “Ông ơi, đoạn video này không giống ông nghĩ đâu!”
Ông cụ Tô duỗi tay: “Đưa đây, ông xem khác chỗ nào!”
“! !!!!”
Cô gái trong video này đúng là hù dọa người!
Ngón tay ông cụ Tô khẽ run, ông lập tức trả di động cho Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích: “??”
Wow, đây là lần đầu tiên điện thoại được trả lại nhanh như vậy.
Cậu còn tưởng di động lọt vào tay ông nội thì đừng mong lấy lại được.
Tô Tử Du hỏi: “Thế nào ạ?”
ông cụ Tô lạnh lùng đáp: “Loại video như thế mà con cũng phải ầm ĩ lên!”
Tô Tử Du nghẹn họng.
Ông nội, ban nãy ông run tay, con trông thấy rồi nha!
Cuối cùng Tô Tử Du vẫn không bóc mẽ ông cụ.
Tô Tử Tích lấy được điện thoại nhưng ba cậu không cho lên lầu.
Tô Tử Lâm biết hễ Tô Tử Tích cầm điện thoại là lại nằm nhoài trên sofa, thật không ra thể thống gì.
Tô Tử Tích cười khinh thường, nói vẻ vô lại: “Được, ba lợi hại, con không lên lầu nữa!”
Dứt lời, cậu dứt khoát cầm di động ra vườn hoa để chơi game.
Tô Tử Lâm bất đắc dĩ: “Mẹ ơi, mẹ dạy bảo nó thêm giúp con!”
Bà cụ Tô trợn trắng mắt: “Con của ai người đó dạy!”
Thành thật mà nói, bà cụ dạy không nổi.
Hân Hân còn biết sợ, Tô Tử Tích thì chẳng sợ cái gì, nói chêm chọc cười, ai nói gì cứ nói, cậu muốn làm gì vẫn làm.
Chẳng sợ gì hết…
Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Bà ngoại cứ giao cho con!”
Cô bé đặt bánh chưng xuống, rửa tay rồi kéo Tô Tử Du ra ngoài.
Tô Tử Du: “Làm gì thế? Anh không thích nhìn bộ dạng chết tiệt của Tô Tử Tích đâu!”
Túc Bảo nói: “Đi xem thử nha!”
Thực ra, cô bé muốn xem đoạn video kia.
Có thể khiến anh trai nhỏ xù lông chửi thề thì chắc chắn không phải video đơn giản.
Tô Tử Du lập tức hiểu ra, hai anh em nắm tay nhau sáp tới gần Tô Tử Tích.
Lúc này, Tô Tử Tích không chơi game mà đang xem bình luận trong group.
Group tràn ngập các bình luận về vụ việc nhảy lầu được quay từ Đào Hoa Túc Nam Thành.
[Đáng sợ thật, nghe nói trước khi chết cô gái kia còn thắp nến đỏ và đốt tiền giấy gì đó.
]
[Hình như cô ấy tên Tống Nguyệt Thanh, nổi tiếng lắm đấy, nghe đâu quá xinh đẹp nên mãi mà chưa tìm được công việc phù hợp….
]
[Tôi ở Đào Hoa Túc nè, tôi luôn cảm thấy Tống….
có vấn đề về thần kinh, quả nhiên….
Giờ thì ai dám về chỗ đó để ở nữa!]
Người nhát gan còn chẳng dám nói đầy đủ tên Tống Nguyệt Thanh.
Đám bạn chơi game cùng Tô Tử Tích nhiều vô kể, trời nam đất bắc nơi nào cũng có, đám bạn này thích nhất là nói về mấy chuyện vừa kích thích vừa kinh dị như vậy.
Lần này, vụ việc ở Đào Hoa Túc Nam Thành truyền từ người này sang người khác, từ nhóm này sang nhóm khác, sau đó lên bất cứ group hay website nào cũng thấy tin tức.
Tô Tử Tích hỏi bâng quơ: [Sao chị ấy lại nhảy lầu?]
Đám người trong group mồm năm miệng mười, có người nói cô gái kia bị lãnh đạo công ty bắt nạt, người lại nói bạn trai cô gái này bị cô nàng khác cướp mất, luẩn quẩn trong lòng….
Tô Tử Tích câm nín, có gì mà luẩn quẩn trong lòng.
Do chơi game không giỏi ư??
Tô Tử Tích vừa toan thoát khỏi group thì vô tình nhấp vào một tấm ảnh.
Chính là dáng vẻ chết thảm của Tống Nguyệt Thanh….
Nhìn thấy đôi mắt đang trừng to của cô gái, Tô Tử Tích bỗng thấy hơi ghê người.
Ngay lúc này, một bàn tay vỗ lên vai cậu.
Tô Tử Tích lập tức nhảy cẫng lên, ôm lấy cột đình, hoàn hồn lại mới nhìn rõ là Túc Bảo.
Cậu tức giận mắng: “Em làm cái gì thế?”
Túc Bảo thu tay lại, ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi anh trai…”
Tô Tử Du lập tức nói: “Không liên quan tới Túc Bảo, ban nãy anh kêu em ấy đừng lên tiếng.
”
Tô Tử Tích mắng một câu ‘đúng là bị bệnh’, sau đó mới ngồi xuống.
Túc Bảo cũng ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn hỏi: “Anh ơi, có thể cho em xem đoạn video ban nãy không?”
Trong di động của anh Tử Chiến chỉ có các group về thơ ca.
Còn di động của anh Tử Du thì toàn là các group bàn về phương trình và công thức.
Cho nên cô bé mới tới tìm anh Tử Tích nha.
Tô Tử Tích chẳng buồn ngẩng đầu, mất kiên nhẫn nói: “Đừng có làm phiền anh! Cút qua chỗ khác đi!”
Sao cậu phải đưa di động cho Túc Bảo xem? Túc Bảo là cái thá gì chứ?
Túc Bảo mím môi: “Phải làm thế nào anh mới cho em xem?”
Tô Tử Tích chỉ cảm thấy em gái là cái thứ phiền phức, hồi 2-3 tuổi Hân Hân cũng như này, ngày nào cũng bám cậu rồi ném đồ của cậu.
Giờ lại thêm một Túc Bảo!
“Không đưa! Thế nào cũng không đưa! Anh kêu em cút cơ mà, không nghe thấy hả? Có phải muốn ông đây tiễn một đoạn đường không?”
Túc Bảo bỗng nhiên nói: “Anh Tử Tích, nếu anh thấy thứ gì không sạch sẽ thì nhớ tới tìm em nha!”
Tô Tử Tích trừng mắt: “Nói em cút đi cơ mà, em không hiểu tiếng người à?”
Cái gì mà ‘thứ không sạch sẽ’ chứ.
Gì thế, muốn hù dọa cậu à?
Ôi ôi, cậu sợ lắm nha~
Tô Tử Tích trợn trắng mắt.
Tô Tử Du tức giận nói: “Chúng ta đừng thèm quan tâm tới Tử Tích nữa! Để anh tìm đoạn video đó cho em, nhất định sẽ tìm được!”
Túc Bảo được Tô Tử Du nắm tay rời đi nhưng cứ đi ba bước cô bé lại ngoảnh đầu nhìn lại.
Chẳng mấy chốc, Mộc Quy Phàm đi ra vườn hoa.
Anh vặn cổ tay, nhìn Tô Tử Tích đang chơi game.
Hừm, dám mặt nặng mày nhẹ với con gái của anh ư?
Người nhà họ Tô này không ai trị được cậu nhóc đúng không.
?
“Nào, chơi vài ván!” Mộc Quy Phàm nói.
Tô Tử Tích chẳng buồn ngẩng đầu, hiển nhiên trong mắt cậu, người dượng mới tới nhà họ Tô này cũng chẳng là cái thá gì.
Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: “Chẳng phải con chơi game rất lợi hại ư? Nếu con đánh thắng dượng một ván, dượng sẽ ra mặt xin cho con tới đội thể thao điện tử.
”
Ngón tay Tô Tử Tích khẽ khựng lại.
Mộc Quy Phàm cười chế giễu: “Sao? Không dám à?”
Tô Tử Tích tức giận, cậu được group game phong làm đại thần, thiếu niên truyền kỳ, huyền thoại bất khả chiến bại.
Thế mà người dượng này dám nói ‘cậu không thắng nổi một ván ư?’
“Chơi thì chơi!” Tô Tử Tích không phục nói.
Sau khi Mộc Quy Phàm online, Tô Tử Tích mới phát hiện ra Mộc Quy Phàm là người mới có nick Đại Địa Bất Phàm.
Tô Tử Tích trợn trắng mắt, có thế này thôi mà tự tin vậy à?
Nửa giờ sau.
Tô Tử Tích bị giết đến độ muốn bật khóc.
Mộc Quy Phàm giết cậu tròn 100 lần!
Lần đầu tiên Tô Tử Tích hoài nghi đời người như này, cậu bị giết đến tê liệt cảm xúc, hận không thể quăng luôn chiếc di động rồi không bao giờ chơi game nữa!
Mộc Quy Phàm cất di động, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, lần sau gặp Túc Bảo phải khách sáo một chút! Nếu không, dượng gặp con trên game lần nào liền giết lần đó!”
Tô Tử Tích: “…”
Mộc Quy Phàm nói rồi rời đi.
Tô Tử Tích buồn bực đến độ muốn ói máu, mở game ra lần nữa, chém giết loạn xạ để phát tiết, chẳng ngờ….
Không rõ vì sao, cậu luôn bị kết đôi với Đại Địa Bất Phàm, sau đó chịu cảnh bị giết thảm hại, các bạn quen cậu trong game còn tưởng cậu bị hack nick, lần này Tô Tử Tích ném di động xuống đất thật.
Di động lăn trên bãi cỏ, Tô Tử Tích cảm thấy lồng ngực như bị đè nén, lúc này cậu mới phát hiện ra trời đã tối, cậu sực nhớ ra ban nãy có người kêu cậu ăn cơm nhưng bị cậu đuổi đi rồi….
Tô Tử Tích tức giận nhặt di động lên, định bụng về phòng.
Chợt, Tô Tử Tích liếc thấy một bóng người bên bồn hoa…
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ, tóc dài, hai mắt đang nhìn cậu.
Tô Tử Tích vẫn còn hơi đờ đẫn vì bị chém giết trong game nên không hiểu tình huống gì trước mắt.
Cậu nhìn nữ quỷ nửa phút.
.