Tô Tử Lâm nhìn Tô Tử Tích lạch bà lạch bạch chạy lên tầng, tức giận đến mức như sắp nhồi máu cơ tim.
Bà cụ Tô thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này coi như bỏ rồi.
”
Lúc Vệ Uyển vẫn còn sống thì mặc kệ cậu bé, cũng không cho người khác quản lý cậu bé.
Mỗi khi bọn họ muốn can thiệp vào việc giáo dục thì đều bị Vệ Uyển dịu dàng khéo léo phản đối quyết liệt, nói rằng con của mình thì mình sẽ tự dạy dỗ, đợi đến khi nó lớn là sẽ ngoan dần!
Nhưng khi còn nhỏ đã không ngoan được, sao có thể chờ mong rằng sau khi cậu bé lớn thì đột nhiên sẽ trở nên ngoan ngoãn chứ?
Túc Bảo như bà cụ non xen mồm: “Quả thật hết cứu ạ?”
Tô Nhạc Phi bĩu môi: “Cậu năm của con ấy, lúc tức giận nhất đã lấy gậy đánh thằng nhóc đó một trận tơi bời, nhưng nhóc đó lại nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại, nói là giỏi thì đánh chết nó luôn đi.
”
Tô Ý Thâm cũng thở dài: “Tô Tử Tích như nước đổ đầu vịt, mềm cứng không ăn, cực kỳ cứng đầu cứng cổ, không có cách nào trị được.
”
Tô Lạc lại có chút bất cần: “Đóng băng thẻ ngân hàng của thằng bé cũng không khiến nó phải lo lắng, người ta dựa vào việc chơi trò chơi, ngày kiếm được một ngàn.
”
Một tháng kiểu gì cũng có được tam vạn tệ.
Túc Bảo: “Quào, giỏi thật đó!”
Mọi người trong nhà họ Tô: “! ”
Đối với người nhà họ Tô đi mua đồ ăn một ngày cũng đã tốn ba vạn tệ, chút tiền này của Tô Tử Tích quả thật không là gì cả, chẳng khác nào uổng công nuôi dưỡng.
Túc Bảo lại cảm thấy anh Tô Tử Tích rất giỏi, ít nhất sẽ không bị chết đói, đầu óc cũng rất linh hoạt.
Nhưng tại sao anh ấy lại biến thành dáng vẻ này chứ? Tại sao lại bài xích người nhà như vậy?
Túc Bảo không hiểu được.
Bà cụ Tô nói với Mộc Quy Phàm: “Con cũng đừng quan tâm đến nó làm gì, không quản lý được đâu.
Mấy năm qua bọn bác đã dùng đủ mọi cách rồi.
”
“Nó vừa trở về đã vào phòng đóng cửa lại, tự cô lập bản thân với mọi người, chẳng lẽ chúng ta lại đi phá cửa phòng của nó được à! ”
Dù sao cũng là cháu trai của mình, cũng không làm ra việc gì nguy hại đến xã hội, bọn họ cũng không thể đuổi thằng bé đi được.
Mộc Quy Phàm liếc mình điện thoại, tài khoản kia của Tô Tử Tích cái bị rớt xuống hạng đồng, không còn đường sống nữa.
Đương nhiên vẫn còn một cách nữa, là đưa cậu bé lên chiến trường dạo quanh một vòng, mài giũa trong một năm, chắc chắn có thể thay da đổi thịt.
Nhưng sao trẻ con có thể lên chiến trường được, hơn nữa!
Rốt cuộc thì Mộc Quy Phàm cũng không muốn sử dụng phương pháp cực đoan này, khi còn nhỏ anh đã phải trải qua quá nhiều khổ cực, không muốn bất kỳ ai phải trải qua chuyện như vậy nữa.
“Cứ tiếp tục quan sát xem sao.
” Tô Nhất Trần kết thúc chủ đề này.
Túc Bảo ghé vào cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi ăn xong, Túc Bảo cầm một tập tranh, Tô Tử Du cầm theo một quyển số học, đứng trước cửa phòng của Tô Tử Tích.
Tô Tử Du nhàm chán nói: “Em tới chỗ nhóc đó làm gì, cứ để nhóc ta tự sinh tự diệt đi.
”
Túc Bảo lắc đầu: “Em cảm thấy thật ra anh Tử Tích rất cô đơn.
”
Hình như chẳng có ai tin anh ấy hết, cũng không có ai thừa nhận thành tựu của anh ấy!
Tô Tử Du không cho là đúng.
Túc Bảo gõ vang cửa phòng của Tô Tử Tích.
Bên trong không có ai đáp lại, Túc Bảo khẽ mở hé cửa ra, ló đầu nhỏ vào trong: “Anh trai, em vào phòng nha!”
Tô Tử Tích đang cố gắng cày tài khoản mới, bất chợt nhìn thấy Túc Bảo ló đầu vào trong, sợ tới mức ngã rạp từ ghế trên xuống đất.
Rõ ràng cậu bé đã khoá trái cửa phòng rồi mà, Túc Bảo đã đẩy ra kiểu gì vậy!?
“Em! ” Tô Tử Tích chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại cho anh!”
Túc Bảo chớp mắt, nhìn khung cửa, khó xử nói: “Anh trai, có lẽ không đóng lại được nữa đâu, em không cẩn thận tháo cửa ra mất rồi! ”
Tô Tử Tích cười nhạo: “Chỉ bằng em mà cũng có thể tháo! cửa chắc! ”
Cậu bé đi qua định đóng sầm cửa lại, chợt phát hiện cửa đã bị phá hỏng thật, Túc Bảo giơ cao tay nắm cửa bằng một tay.
Bé không cao lắm nên khi duỗi tay chỉ có thể chạm tới tay nắm cửa thôi, cho nên ban nãy cậu bé mới không nhìn thấy bé nhấc cửa lên.
“Em! ” Tô Tử Tích kinh ngạc: “Sao em tháo ra được vậy?”
Tô Tử Du cũng trợn mắt há hốc mồm.
Giả sử cân nặng của em gái là khoảng mười tám kg!
Trọng lượng của cửa là bốn mươi kg!
Vậy lực mà em gái sử dụng để nâng cửa lên là bao nhiêu Newton!
Mé! Em gái nhà cậu là lực sĩ siêu cấp à??
“Thôi sao cũng được!” Tô Tử Tích hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ: “Em, tóm lại em mau đặt cửa xuống, cút ra ngoài, đừng có làm phiền anh!”
Túc Bảo đựng cửa tựa vào vách tường bên cạnh, cầm theo tập tranh ngoan ngoãn nói: “Anh trai, em chỉ ngồi vẽ tranh ở bên cạnh anh thôi, có được không ạ? Em bảo đảm em sẽ không phát ra tiếng động gì hết.
”
Tô Tử Tích không kiên nhẫn đẩy bé ra: “Em không có phòng của mình à?”
Túc Bảo bị đẩy lùi về phía sau hai bước, rời khỏi cửa phòng, bĩu môi nhìn cậu bé một cách đáng thương.
Tô Tử Tích chợt cảm thấy khó chịu không lý do, quen tay định nắm lấy tay nắm cửa, định hung hăng đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa bị mở ra lại đột nhiên đổ sập xuống, cậu bé hoàn toàn không có sức chống đỡ, thời khắc mấu chốt vẫn là Túc Bảo xông tới, một tay nâng ván cửa lên!
Nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa kia lại dựa vào tường.
Tô Tử Tích: “! ”
Toàn thân đã tê rần.
Loli có sức mạnh kinh người!
Lúc này em gái có sức mạnh kinh người đang ngóng trông nhìn cậu bé: “Anh trai, cho em vào phòng anh vẽ tranh nhé!”
Tô Tử Tích: “Không được!”
Cậu bé ghét người khác đến làm phiền mình nhất.
Tô Tử Du không nén giận nổi nữa, Túc Bảo quan tâm nhóc đó như vậy, thế mà nhóc đó lại cứ mang dáng vẻ gợi đòn.
Loại người này, dù người khác có quan tâm thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không chịu tiếp thu.
“Túc Bảo, chúng ta đi.
” Tô Tử Du kéo Túc Bảo.
Tô Tử Tích hừ một tiếng, rũ mắt thản nhiên nhìn bàn tay bị giữ chặt của Túc Bảo.
Nhưng cậu bé không ngờ Túc Bảo lại đột nhiên ôm lấy mình, nũng nịu nói: “Anh trai, xin anh đó! Năm phút, chỉ năm phút thôi mà!”
Tô Tử Tích: “! ”
Ngay khi Tô Tử Du cho rằng cậu bé vẫn sẽ không đồng ý, lại chợt thấy Tô Tử Tích xoay người đi vào, miệng vẫn cứ chửi đổng: “Đúng là chúa đáng ghét!”
Túc Bảo hoan hô một tiếng: “Vậy là anh trai đồng ý rồi đúng không ạ? Anh nhỏ mau vào đây!”
Bé kéo Tô Tử Du chạy vọt vào trong phòng, chiếm đóng bàn học của Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích chẳng quan tâm, nằm sõng soài trên sô pha ở cạnh giường, tiếp tục cày lên cấp.
Đột nhiên cậu bé nghe thấy có tiếng lạch cạch khe khẽ vang lên ngoài cửa sổ.
Cậu bé theo bản năng quay đầu, chợt nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc váy cưới màu đỏ đang ghé vào cửa sổ, nhìn thẳng vào cậu bé.
Sô pha được đặt ở ngay bên cạnh cửa sổ, nữ quỷ nằm bò như vậy, cách Tô Tử Tích rất gần, hai cặp con ngươi đối diện với nhau, Tô Tử Tích có thể thấy rõ từng đường vân da trên mặt của cô ta!
Tô Tử Tích ngây người trong giây lát, ngơ ngác nhìn chằm chằm nữ quỷ.
Sao mà hắn lại có ảo giác nữa vậy?
Tại sao trông nữ quỷ này lại quen đến thế…
Trong đầu cậu bé hiện lên hình ảnh HD một cô bé đã nhảy lầu chết thảm.
Tô Tử Tích khẽ giật mình, cuối cùng cũng nhớ ra, chẳng phải cô gái này chính là Tống Nguyệt Thanh nhảy lầu tự tử mà cậu bé đã nhìn thấy ở trong nhóm đấy à?!
Vừa nghĩ tới đây, chợt nhìn thấy cái đầu của nữ quỷ ở bên ngoài cửa sổ vặn vẹo nghiêng ngả, giống như sắp rơi xuống, cổ gập với một góc không thể tưởng tượng nổi!
Góc độ mà cần cổ phải bị gãy thì mới có thể gập ra được!
Cô ta nhếch miệng, không tiếng động nở nụ cười.
Cung phản xạ của Tô Tử Tích cuối cùng cũng đã hình thành, cậu bé sợ hãi hét lên thành tiếng:
“Đờ mờ, đờ mờ!!!!”
Cậu bé bật dậy từ trên sô pha, vừa lăn vừa bò chạy đến bên cạnh Túc Bảo và Tô Tử Du, vẫn chưa hết hoảng hồn: “Cô ta, cô ta, cô ta, cô ta!”
Túc Bảo và Tô Tử Du nhìn sang theo, vẻ mặt khó hiểu.
Ngoài cửa sổ đâu có gì đâu nhỉ?
“Hai người không nhìn thấy à? Cô ta, cô ta đang ở nơi đó!”
Túc Bảo lắc đầu: “Không thấy, nhưng mà anh trai, ấn đường của anh biến thành màu đen rồi.
”
Tô Tử Tích chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sao có thể, cậu bé đã xem qua mấy video gặp quỷ mà Tô Tử Du quay được, rõ ràng Túc Bảo có thể nhìn thấy quỷ mà.
Lúc trước cậu bé cho rằng những cái mà bọn họ quay đều là giả hết, khinh thường để tâm đến.
Nhưng mà hiện giờ! Nếu những gì bọn họ quay được đều là sự thật!
Vậy!
Vậy thì tại sao hiện giờ bọn họ lại không nhìn thấy chứ?!.