Bà cụ Tô chán nản buông gậy, ngồi xuống xe lăn với vẻ mặt thất thần.
Mọi người bỗng không biết nên quan tâm Tô Tử Tích vừa bị đánh trước, hay chú ý tới bà cụ vừa đứng lên…
Tô Nhất Trần phá vỡ sự im lặng.
“Dì Ngô, đi lấy hòm thuốc tới đây đi.
”
“Chú hai, chú ba, đưa mẹ về phòng.
”
Tô Nhất Trần lại liếc nhìn ông cụ Tô vẫn đang kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn: “Chú bốn, đưa ông cụ về đi.
”
Bà cụ Tô được đẩy đi, trên đường về phòng, bà ấy chỉ cúi đầu, im lặng.
Không phải bà ấy không thương Tô Tử Tích, thật ra bà ấy cũng hối hận sau khi đánh, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.
Không nói được, không khuyên được, còn biết làm gì nữa…
Bà cụ Tô thấy buồn vô cớ, bỗng nghĩ tới điều gì đó, nét mặt lập tức cứng đờ.
Tô Nhạc Phi khuyên: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ đâu, trong tình huống đó, ai cũng muốn đánh người.
”
Tô Tử Lâm cũng thành thật gật đầu: “Đúng thế.
”
Bà cụ Tô ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ ngờ vực: “Thằng hai, thằng năm, có phải mẹ vừa đứng dậy không?”
Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm: “! ”
Đâu chỉ đứng dậy!
Bà ấy còn đánh người!
Vô cùng hung dữ!
Dì Ngô cầm hòm thuốc, có vẻ do dự.
Tô Nhất Trần nói: “Đưa cho tôi đi.
”
Dì Ngô thở dài: “Vô dụng thôi, thằng bé không để ai bôi thuốc cho đâu, trừ khi bắt thằng bé vào bệnh viện như lần trước…”
Không ai xử lý được ông trời con này, cho dù đó là Tô Nhất Trần, cậu bé vẫn kiên quyết không bôi thuốc, nếu ép thì cậu bé sẽ đi luôn.
Mộc Quy Phàm nói: “Để tôi làm.
”
Trong phòng Tô Tử Tích.
Mộc Quy Phàm cầm hòm thuốc vào, Tô Tử Tích đi theo.
Đám người Tô Nhất Trần bị Mộc Quy Phàm đuổi ra ngoài.
Vào lúc này, cứ để người ngoài như anh làm, ít nhất sẽ không có chuyện mềm lòng.
Tô Tử Tích tựa vào ghế sofa, mặt lạnh tanh: “Đi ra ngoài!”
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm không nghe lời cậu bé nói, ngồi xuống, lấy thuốc ra rồi bôi luôn.
Tô Tử Tích đau tới mức bật dậy.
“Tôi bảo hai người ra ngoài, không hiểu tiếng người à? Ai cần các người quan tâm?”
Cậu bé nói rồi đứng dậy, định rời đi.
Mộc Quy Phàm kéo cậu bé lại, đè cậu bé ra ghế sofa.
Chiến thần Mộc không hề có lương tâm, bắt đầu bôi thuốc một cách bạo lực.
“Trước giờ tôi làm việc, không cần biết người khác có đồng ý hay không.
” Anh nói: “Chỉ cần biết tôi muốn hay không thôi.
”
Tô Tử Tích: “! ”
Túc Bảo ồ lên.
Bé học được rồi.
Mộc Quy Phàm bôi thuốc khá mạnh tay, dù sao đây cũng là thuốc cho vết sưng, phải xoa bóp thì mới có hiệu quả tốt nhất.
Tô Tử Tích đau tới mức chảy nước mắt.
Cậu bé vừa khóc vừa hét: “Ai bảo các người bôi thuốc cho tôi, ai cần các người quan tâm! Tô Tử Tích này không cần ai thương hại, tôi sống một mình vẫn tốt!”
Túc Bảo nhìn cậu bé, thấy rất buồn.
Bà ngoại nói hồi trước, sau khi đánh cậu bé tới mức nhập viện, mọi người đều rất hối hận, trong khoảng thời gian dài sau đó, ai cũng quan tâm cậu bé, nói chuyện rất nhẹ nhàng.
Nhưng cậu bé lại chống đối, còn phản cảm với điều đó.
Có lẽ người khác sẽ thấy Tô Tử Tích ngang ngược và hỗn hào, nhưng bé nghĩ, thật ra anh Tử Tích rất muốn được mọi người quan tâm.
Thấy Tô Tử Tích nhăn nhó vì đau, còn khóc rất to, Túc Bảo lấy một viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ, kề bên miệng Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích: “Cút! Anh không ăn!”
Túc Bảo bỗng nhét kẹo vào miệng cậu bé, bắt chước dáng vẻ của Mộc Quy Phàm, hùng hổ nói bằng giọng non nớt: “Trước giờ em cho người khác ăn kẹo, không cần biết anh có đồng ý hay không, chỉ cần biết em muốn hay không.
”
Mộc Quy Phàm: “! ” Con gái học nhanh thật đấy!
Tô Tử Tích: “! ”
Cậu bé tức giận tới mức định nhổ kẹo ra.
Túc Bảo bịt miệng cậu bé: “Không được nhổ ra!”
Tô Tử Tích: “! ”
“! ”
Mẹ nó, cặp ba con như ăn cướp này!
Cuối cùng, Tô Tử Tích đã được bôi thuốc xong, cũng ăn hết viên kẹo.
Cậu bé im lặng nằm trên giường.
Mộc Quy Phàm cầm hòm thuốc, nói: “Túc Bảo, đi thôi.
”
Túc Bảo vỗ đầu Tô Tử Tích: “Anh, nếu lại thấy thứ dơ bẩn gì, nhớ bảo em nhé!”
Tô Tử Tích chẳng buồn chống cự, để mặc cho bé vỗ đầu mình như vỗ đầu chó.
Thứ dơ bẩn, có thứ dơ bẩn gì được…
Nghĩ tới đây, Tô Tử Tích bỗng khựng lại.
Vừa hay Túc Bảo cũng nói: “Anh, em thấy ấn đường của anh chuyển sang màu đen…”
Tô Tử Tích: “! ”
Câu nói này giống hệt lời Túc Bảo nói trong mơ!
Cảm giác lạnh lẽo không tên bỗng tràn ra từ tim cậu bé, nghĩ tới giấc mơ chân thực khác thường kia, Tô Tử Tích không khỏi hoảng sợ.
Túc Bảo nhận ra sự sợ hãi của cậu bé, ân cần hỏi: “Anh, nếu anh sợ, hay qua phòng em ngủ đi?”
Tô Tử Tích mạnh miệng: “Không cần!”
Cậu bé định nói cút, nhưng khi thấy ánh mắt của Mộc Quy Phàm, cuối cùng cậu bé vẫn im lặng.
Túc Bảo đành nói: “Được rồi, nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi em.
”
Thấy cặp ba con như ăn cướp này đã ra ngoài, Tô Tử Tích định đóng cửa phòng, nhưng chẳng biết ván cửa đã bị người giúp việc dọn đi từ bao giờ rồi.
Giờ cửa phòng cậu bé mở toang, ai cũng vào được.
Cậu bé bĩu môi, kệ vậy.
Chẳng phải họ đã muốn phá cửa phòng cậu bé từ lâu rồi à?
Giờ thì hay rồi, họ hài lòng rồi đấy.
Tô Tử Tích nằm trên giường.
Trước đó, khi cậu bé chơi game hay kéo acc, người khác đều nghĩ cậu bé chơi, thật ra cậu bé đang kiếm tiền.
Học phí đi mẫu giáo và học tiểu học đều do cậu bé mất ăn mất ngủ, tự tích cóp.
Cậu bé không muốn xài đồng nào của nhà họ Tô, không muốn nợ nần gì.
Nhưng tối nay cậu bé thực sự không có tâm trạng để online.
Tô Tử Tích nghĩ ngợi, trằn trọc mãi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Gió thổi vào từ cửa, Tô Tử Tích đang ngủ cảm thấy rất lạ, cậu bé có thể cảm nhận được cả căn phòng, dường như linh hồn cậu bé đã rời khỏi cơ thể, đang quan sát cả phòng.
Hình như có người vừa tới bên ngoài cửa sổ, tiếng quần áo sột soạt vang lên.
Một bóng người xuất hiện ở cửa, bóng đối phương kéo dài dưới ánh đèn bên ngoài, Tô Tử Tích cảm nhận được “người” này, cố gắng mở mắt.
Nhưng cậu bé không mở mắt nổi!
“Người” kia ngày càng gần, đứng bên giường cậu bé…
Trong đầu Tô Tử Tích xuất hiện hai chữ “bóng đè”, biết rõ phải mau chóng tỉnh lại, nhưng không sao dậy nổi!
Cậu bé cảm nhận được nhịp thở của mình ngày càng khó nhọc hơn, thở như trâu cày, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Chẳng phải cậu bé chỉ nhìn ảnh chụp tình trạng sau khi nhảy lầu của cô gái tên Tống Nguyệt Thanh kia thôi à?
Sao phải hành hạ cậu bé thế?
Tô Tử Tích tức giận tới mức gào lên, cút! Cút ngay cho tôi!
Cơn giận này giúp cậu bé giật mình tỉnh lại, người đã đầm đìa mồ hôi!
Cậu bé vô thức nhìn ra cánh cửa trống hoác, đèn ngoài hành lang lờ mờ, chẳng biết ai đã tắt đèn hộ cậu bé từ bao giờ, chuyện này khiến người đang ở trong bóng tối như cậu bé vô cùng sợ hãi.
Cậu bé bỗng cảm nhận được bên ngoài có “người” tới, ngày càng gần, ngày càng gần hơn, dường như giây sau sẽ xuất hiện ở cửa…
Tô Tử Tích bật dậy, cắn răng bật đèn lên.
Nhân lúc vẫn còn chút can đảm, cậu bé chạy một mạch ra cửa, thò đầu ra ngoài!.