Cuốn sách trời này như không có chữ, nhưng Kỷ Trường nhìn ra được sinh tử của con người viết trong đó, còn có nhân quả kiếp trước kiếp này, tương lai quá khứ của mỗi người.
Từ giây phút một người được sinh ra, mọi thứ đã được định sẵn.
Nhìn cuốn sổ mỏng ghi chép vận mệnh của chúng sinh, dưới tên Túc Bảo xuất hiện một hàng chữ to màu đỏ.
Tâm ma, không thể dựa vào viện trợ từ bên ngoài.
Kỷ Trường mặt ủ mày chau, một cô bé 4 tuổi thì có thể tồn tại tâm ma gì?
Nhưng dòng chữ này có màu đỏ, ắt hẳn không phải chuyện theo lẽ thường.
Bất thường đã đành, còn không cho giúp đỡ cô bé con….
Đối phương là quỷ xảo quyệt đó nha!
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, sao quỷ xảo quyệt lại nhắm vào chúng ta?”
Ban đầu, nó nhắm vào cậu tư.
Sau đó là anh Tử Tích.
Kỷ Trường lắc đầu: “Nó không nhắm vào cậu tư và anh Tử Tích của con, mà nhắm vào con!”
Túc Bảo hồ nghi, nhắm vào bé thì cứ tìm thẳng cô bé đi!
Tìm cậu tư với anh của cô bé làm gì?
Túc Bảo quyết định phải đi tìm quỷ xảo quyệt để nói chuyện tâm tình.
Làm quỷ thì không thể không coi trọng đạo đức của quỷ….
Túc Bảo lẩm bẩm: “Để con bói quẻ xem nó trốn ở đâu!”
Cô bé chạy ra ngoài, bắt lấy cụ rùa đang nằm phơi nắng trên hòn non bộ của đài phun nước ngoài vườn.
“Ha!” Túc Bảo quay người cụ rùa.
Cụ rùa rất bình tĩnh, nằm yên suốt quá trình, bốn chân, đuôi và đầu đều duỗi khỏi mai rùa một cách thoải mái, mắt còn híp lại.
Tiểu Ngũ đứng bên cạnh, tính chuẩn thời gian đầu cụ rùa quay về hướng mình rồi lập tức vươn cổ huých cụ rùa một cái.
Túc Bảo túm lấy Tiểu Ngũ rồi đặt lên vai: “Tiểu Ngũ, không được làm loạn nha!”
Kỷ Trường nhìn Túc Bảo đang ngồi xổm quay cụ rùa, cô bé ngây thơ đáng yêu, đôi mắt trong veo không nhuốm chút muộn phiền.
Có lẽ….
Chuyện không nghiêm trọng như hắn nghĩ?
Cụ rùa xoay một vòng trên mặt đất rồi cuối cùng dừng lại.
Túc Bảo vươn ngón trỏ ra hiệu: “Cụ rùa, quỷ xảo quyệt ở Nam Thành à?”
Cụ rùa không biết nói, Tiểu Ngũ thì lắc lư cái đầu, bày ra bộ dạng vẹt hiểu hết nha: “Nó nói đúng đúng đúng!”
Túc Bảo: “Ừm, hiểu rồi!”
Kỷ Trường: “….
”
Hắn đuổi theo Quỷ xảo quyệt và mất dấu nó ở Nam Thành.
Xem ra phải đi chuyến này rồi.
**
Sẩm tối ngày thứ hai của lễ tết Đoan Ngọ, Tô Dĩnh Nhạc về nhà.
Trong phòng thoang thoảng mùi thơm của bánh chưng, bánh chưng đang hấp trong nồi, Túc Bảo lấy một cái giỏ nhỏ đi đựng.
“Một cái, hai cái….
năm cái…mười cái….
mười một cái.
”
Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh giữ nắp nồi hấp bánh cho Túc Bảo.
“Ăn được hết nhiều bánh chưng vậy không con?” Mộc Quy Phàm hỏi.
Túc Bảo gật đầu: “Cậu ba nói muốn ăn mười một cái.
”
Mộc Quy Phàm nhếch môi, tốt nhất Tô Dĩnh Nhạc hãy giải quyết gọn 11 cái bánh chưng, bắt Túc Bảo của anh gói bánh vất vả, còn phải đích thân bưng bánh cho anh ta.
Tô Dĩnh Nhạc mỉm cười đứng ở cửa nhà bếp, cô bé con nhớ kỹ thật đấy.
“Túc Bảo!” Tô Dĩnh Nhạc nói giọng ấm áp dễ nghe.
Túc Bảo vừa quay đầu đã trông thấy Tô Dĩnh Nhạc mặc một bộ đồng phục của cơ trưởng, hai mắt cô bé lập tức sáng lấp lánh: “Wow, cậu ba đẹp trai quá!”
Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh tặc lưỡi, quả nhiên anh - không - đáng - được - nhắc - tới!
Túc Bảo xách cái giỏ rồi đưa bánh chưng cho Tô Dĩnh Nhạc như muốn xin công trạng: “Cậu ba, 11 cái bánh chưng nha!”
Cả một giỏ đầy ắp bánh.
Tô Dĩnh Nhạc kìm lòng không đặng mà ẵm Túc Bảo lên, lấy ra một hộp quà nhỏ xinh: “Này, tặng cho con đó!”
Túc Bảo wow một tiếng, cô bé còn có quà nữa ư!!
“Cảm ơn cậu ba! Cậu ba là tốt nhất!” Túc Bảo mừng rơn ôm lấy cổ Tô Dĩnh Nhạc.
Mộc Quy Phàm đứng bên cạnh: Anh càng lúc càng không đáng nhắc tới rồi!
Trong bữa cơm, dựa theo lời Kỷ Trường dạy, Túc Bảo nói muốn tới Nam Thành một chuyến.
Bà cụ Tô không nghĩ gì đã lập tức đặt đũa xuống, từ chối: “Không được, một mình con đi ư? Đây chẳng phải đang nói đùa sao?”
Túc Bảo giải thích: “Không đi một mình đâu ạ, con và anh Tử Tích cùng đi!”
Không nhắc tới Tô Tử Tích còn đỡ, vừa nhắc tên cậu là tất cả mọi người nhất loạt từ chối.
Một cậu bé dẫn theo một cô bé đến nơi xa xôi như vậy, chẳng phải trò đùa thì là gì?
Tô Tử Tích: “Hừm.
”
Cầu xin cậu đi cậu còn không đi ý!
Tô Tử Tích đặt bát đũa xuống rồi về phòng luôn.
Thấy mọi người không đồng ý, Túc Bảo nghiêm mặt, tỏ vẻ hung dữ nói: “Cầu xin mọi người, mau đồng ý nha!”
Lời nói mềm mại nhất được thốt ra từ một cô nhóc đang cố tỏ ra hung dữ nhất.
Cuối cùng, Mộc Quy Phàm thuyết phục được người nhà họ Tô.
Buổi tối, bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới phòng Túc Bảo: “Túc Bảo, đây là lá bùa hộ thân mà mẹ của mẹ của mẹ bà ngoại truyền lại đến tay bà ngoại, con nhớ giữ nó nhé!”
Bùa hộ thân thực ra là túi đựng ngải cứu thường được ghim vào quần áo các em bé, bà cụ Tô vốn chỉ xem nó là món đồ kỷ niệm nên mới cất đi.
Ngải cứu bên trong không có giá trị gì, túi bên ngoài được mẹ của mẹ của mẹ bà cụ Tô khâu, đường thêu cũng rất tinh xảo.
“Cảm ơn ngoại!” Túc Bảo thơm bà cụ Tô một cái.
Túc Bảo dặn dò: “Ngoại ơi, ngoại đừng nóng lòng đứng dậy luôn! Phải đợi tới khi chân kịp phản ứng nha!”
Bà cụ Tô âu yếm xoa đầu Túc Bảo, nói: “Được, được!”
Thực ra, bà đã nóng lòng muốn chạy luôn bằng đôi chân này rồi.
Một lúc sau, Tô Nhất Trần cầm 1 chiếc hộp đi vào.
Anh đặt hộp trước mặt Túc Bảo rồi mở ra.
Túc Bảo woa một tiếng.
Trong hộp có giấy vàng, bùa vàng, kiếm gỗ gụ, gương bát quái, la bàn! đủ thứ!
Riêng kiếm gỗ có tới 3 thanh.
Tô Nhất Trần nói: “Cậu cả không biết Túc Bảo cần gì nên mua bừa mấy thứ này.
”
Nếu Khúc Hưởng nghe thấy lời này, chắc chắn anh ta sẽ muốn phỉ nhổ, mua bừa cái gì chứ?
Đây đều là những thứ mà anh ta tìm kiếm trong các buổi đấu giá mới mua được, tỷ như lá bùa màu vàng, đây là sản phẩm do một người ở ẩn trong núi chế tạo từ bột gỗ đặc biệt, là vật phẩm không tầm thường.
Xếp lá bùa màu vàng kia cũng đắt hơn một xếp tiền.
Túc Bảo vui vẻ nhận lấy, những món đồ này có đất dụng võ đúng lúc rồi.
Kỷ Trường tặc lưỡi: “Không hổ là cậu cả của con!”
Sau khi Tô Nhất Trần rời đi, những người khác cũng lục tục đến tặng cô bé nhiều món đồ khác.
Tô Tử Tích ngồi trên sofa trong phòng Túc Bảo, đắm chìm trong game, khó khăn lắm mới rảnh tay một chút để ngẩng đầu lên, kết quả phát hiện mọi người vẫn đang tặng quà.
Khóe miệng cậu khẽ giật.
Đây mới là quan tâm thật lòng nhỉ?
Vì họ thật lòng coi Túc Bảo là người nhà nên sự quan tâm của họ dành cho cô bé cũng khác với cậu.
Trước đây họ nói nhẹ nhàng với cậu thì trông rõ là giả tạo.
Ngày mai Túc Bảo chỉ ra ngoài một chuyến mà họ quyến luyến bịn rịn như ly biệt rất lâu không bằng.
Tô Tử Tích buồn bực tắt di động, sắc mặt cậu vô cùng khó coi.
Cậu đúng là con heo ngu ngốc mới viện cớ tới phòng Túc Bảo.
Tô Tử Tích vừa toan rời đi thì nghe thấy Túc Bảo đang kiểm đếm quà, lẩm bẩm: “Bà ngoại tặng bùa hộ thân, cái này của Túc Bảo, còn cái này của anh Tử Tích.
”
“Cậu cả chuẩn bị ba thanh kiếm bằng gỗ gụ….
Ừm….
”
Túc Bảo ngẩng đầu thấy Tô Tử Tích đang đứng thì lập tức đặt thanh kiếm đẹp nhất trong ba thanh lên vai cậu: “Cái này hợp với anh nè!”
Tô Tử Tích lặng lẽ nhìn.
Cậu chợt phát hiện ra món đồ nào mọi người tặng Túc Bảo cũng có số lượng từ hai trở lên, thậm chí trong đồ Tô Tử Lâm chuẩn bị còn có hai bộ quần áo đã được gấp gọn gàng của cậu.
Túc Bảo đang đặt quà vào trong vali, đồ của cậu chiếm quá nửa vali, còn của Túc Bảo chỉ chiếm một góc nhỏ.
Tô Tử Tích: “….
”
Cậu….
cậu cũng có phần ư?.