Y tá vô thức giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại di động trong túi quần, trong lúc hoảng loạn chị ta chợt nhớ ra mình đang quay video...
Video này không hề bị ngắt, vẫn đang tiếp tục quay.
Chị ta nhanh chóng xóa video đi.
Tô Cẩm Ngọc cà khịa: "Ồ? Còn muốn xóa video cơ à?"
Cô ấy đưa tay bắt lấy ngón tay của y tá.
Trần Gia Khang cũng quả quyết, giơ tay nói: "Y tá Lý, cho chúng tôi kiểm tra điện thoại chắc không có vấn đề gì chứ?"
Ngón trỏ của y tá hơi run, càng căng thẳng thì tay càng trơn, không hiểu sao ngón tay bấm sắp chuột rút đến nơi rồi mà vẫn không mở được album ảnh ra.
Cuối cùng trong mắt chị ta cũng xuất hiện vẻ hoảng sợ: "À, cái này có lẽ không tiện lắm, bình thường tôi thích chụp ảnh tự sướng..."
Túc Bảo kỳ quái hỏi: "Chỉ là chụp ảnh tự sướng thôi, có gì mà bất tiện chứ? Chẳng lẽ lúc chụp ảnh tự sướng dì không mặc quần áo hả?"
Mọi người: "..."
Ặc, trẻ con đúng là thẳng thắn, cái gì cũng dám nói...
Không ngờ, y tá lại thuận theo lời Túc Bảo, tỏ vẻ xấu hổ: "Cái này...!quả đúng là như vậy..."
Mọi người: "..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nghiêm nghị, trực tiếp vạch trần: "Không phải vậy đâu, dì chỉ muốn lén lút xóa video đi thôi, video này chắc chắn không thể để người khác thấy."
Sắc mặt Lô Thù Văn rất khó coi, dứt khoát giành lấy điện thoại di động của y tá, lạnh lùng nói: "Người khác không tiện, tôi nghĩ mình sẽ tiện.
Chúng ta đều là phụ nữ cả, tôi sốt ruột lo cho ba chồng, chắc là y tá Lý cũng hiểu mà phải không?"
Y tá Lý: "..." Không, chị ta không muốn hiểu.
Chị ta định giật lại điện thoại nhưng lại bị người khác ngăn cản.
Lô Thù Văn bấm mở album ảnh, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy là một đoạn video, cô trực tiếp bấm mở.
Chỉ nghe giọng nói độc ác của y tá vang lên.
"Mọi người nhìn xem lão già ngu ngốc này, già rồi quẫn trí có biết cái gì đâu, đến hạt dưa tôi nhổ ra mà cũng muốn ăn."
"Lão già này đúng là vừa bẩn thỉu vừa buồn nôn."
"Ôi chao, tôi vẫn còn tốt bụng chán, lẽ ra tôi nên đi tiểu nhiều hơn chút nữa.
"
Sau đó là tiếng cười ha ha của y tá Lý, đầy ác ý và sỉ nhục.
Trên màn hình, y tá Lý nhổ hạt dưa đã nhai nát vào dép của mình, còn trộn thêm một nắm cát.
Trong lời nói còn tỏ ý dép của mình bị bẩn rồi, lát nữa sẽ bắt ông già kia liếm sạch.
Lô Thù Văn giận run người, Trần Gia Khang thì đầu óc ong ong, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu.
Ngoài video này ra, còn có rất nhiều video khác bên dưới.
Khi ông cụ đang tắm, y tá Lý còn trắng trợn quay video ông cụ, vừa quay vừa giễu cợt, bảo mọi người ra xem ông già này xấu xí đến mức nào...
Khi cho ông cụ ăn, y tá Lý còn cố tình đổ cháo cháo vào mũi ông cụ, vừa cười ha hả vừa quay lại cảnh ông già bị sặc, ho rũ rượi.
Ban đêm, ông cụ không được phép ngủ, cứ vừa nhắm mắt đã bị tát cho tỉnh lại, ông cụ bị tra tấn đến khi kiệt sức mới được tha cho.
Lô Thù Văn càng xem càng thấy không thể nào xem tiếp được nữa, người bình thường đều không xem nổi những video ngược đãi người lớn tuổi như vậy, nhưng chị ta lại lấy đó ra là niềm vui.
Mọi người trong nhà họ Trần đều sửng sốt, đặc biệt là những người giúp việc, bình thường họ ở chung với y tá Lý cả ngày, luôn cho rằng chị ta là người hiền lành tốt bụng, có khi còn chăm sóc ông cụ giúp chị ta, khuyên bảo chị ta đi nghỉ ngơi.
Không ngờ rằng ma quỷ lại ở ngay bên cạnh họ.
"Chị...!chị! Chị được lắm y tá Lý." Lô Thù Văn vô cùng tức giận.
Chẳng trách lúc đầu khi nhìn thấy y tá Lý, ông cụ lại sợ hãi tới vậy, lẩm bẩm không muốn để y tá Lý chăm sóc mình.
Họ cho rằng mọi người đều không hiểu ông cụ muốn gì nên ông cụ mới nổi giận, thế mà họ còn khuyên ông cụ nên nghe lời người y tá.
Thậm chí vì không biết phải làm sao, họ còn đe dọa ông cụ, nói rằng nếu ông cụ còn gây sự nữa thì sẽ không để ý đến ông nữa.
Lúc này Lô Thù Văn vô cùng hối hận.
Trần Gia Khang giận dữ tát vào mặt y tá, khiến chị ta văng ra ngoài.
"Báo cảnh sát đi.
Chú Trần, báo cảnh sát ngay cho tôi!" Ngực anh phập phồng tức giận.
Y tá Lý che mặt, hét lên: "Anh Trần, tôi, tôi không cố ý đâu, thực đấy, tôi không có ác ý gì cả, tôi..."
Túc Bảo khẽ giọng thở dài.
Tại sao cả dì y tá này và dì y tá gọi là chị Quyên trước đây đều nói rằng họ không có ác ý gì vậy?
Họ có hiểu sai nghĩa của từ ác ý không?
Lô Thù Văn tức giận đến mức hét lên: "Bằng chứng video rõ rành rành ra đấy, chị còn dám nói với tôi là mình không cố ý, không có có ác ý hả?"
Trần Gia Khang cũng giận ngút trời: "Mẹ kiếp con mụ này đúng là trợn mắt nói điêu mà, chị cứ chờ ăn cơm tù đi."
Trần Gia Khang giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh nữa, chỉ mong mình có thể tự mình đánh cho y tá Lý một trận.
Cuối cùng y tá Lý cũng biết sợ rồi.
Trong điện thoại di động của chị ta không chỉ có video của mỗi ông già cụ thôi đâu.
Còn nhiều người khác nữa...
Nói trắng ra là, mấy đoạn video này của ông cụ cùng lắm cũng chỉ coi như là ngược đãi, không gây ra tổn hại gì về thể chất, cùng lắm chị ta chỉ mất việc thôi, có tệ hơn nữa thì cũng chỉ bị giam hai ba năm thôi.
Nhưng những video khác thì không.
Ngoài một số video trước kia chị ta quay, chị ta còn lưu lại một số video được gửi trong group chat của y tá.
Những video này là "thú vui tao nhã" của bọn họ, nếu rơi vào tay cảnh sát, chị ta và bạn bè trong group sẽ bị bắn chết luôn.
Y tá Lý hoảng hốt, không giả vờ nổi nữa, vội quỳ sụp xuống xin tha: “Anh Trần ơi, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi, tôi chỉ bị người khác xúi giục thôi, vốn dĩ tôi không như thế, cầu xin anh tha cho tôi một mạng đi."
"Anh Trần, xin anh tha thứ cho tôi...!Nhà tôi còn có hai con nhỏ với ba mẹ già, chồng tôi không đi làm, cả nhà đều chờ tôi nuôi.
Ông Trần, tôi, tôi, và tôi đáng lẽ phải chết.
Nhưng cha mẹ của các con tôi đều vô tội..."
“Xin hãy thương cho hai đứa bé nhà tôi...”
Trần Gia Khang tức giận cười nói: "Thương cho hai đứa bé nhà chị hả? Có một người mẹ như chị chẳng phải càng đáng thương hơn sao?"
"Nhà chị cũng có ba mẹ già, sao chị có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?"
Y tá Lý tỏ vẻ hối hận: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng bị người ta xúi dại thôi, nói một đoạn video sẽ cho tôi mười ngàn tệ, tôi là nhất thời bị ma xui quỷ khiến..."
Trong cơn tuyệt vọng, chị ta vội bịa ra một cái cớ.
Lô Thù Văn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhà họ Trần chúng tôi cho chị còn chưa đủ nhiều hả? Người ta làm điều dưỡng viên tại gia giá cao nhất mới được năm mươi ngàn tệ một tháng thôi, một tháng nhà chúng tôi trả cho chị những một trăm ngàn."
Y tá Lý làm vẻ cam chịu mặc người mắng chửi, ánh mắt đầy vẻ hối hận, khóc lóc thảm thiết: “Bà chủ ơi, mọi người đối xử với tôi rất tốt.
Là do tôi không phải con người, tôi bị đồng tiền che mờ mắt, thấy tiền là nảy lòng tham, nhưng tôi thực sự không phải loại người biến thái như vậy, tất cả đều là do yêu cầu của người mua video thôi...”
Tuy nhiên, dù cô có khóc lóc hay kể khổ thế nào đi nữa, người nhà họ Trần cũng không hề có dấu hiệu mềm lòng, xem ra bọn họ đã quyết tâm phải di chết chị ta rồi.
Tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài vang lên, cảnh sát đến rồi.
Y tá Lý biết mình mà bị bắt thì chết chắc rồi, chó cùng rứt giậu, đột nhiên nhìn chằm chằm Túc Bảo, thoáng cái lao về phía Túc Bảo.
Bất chấp đi, chị ta có chết cũng phải kéo thêm người khác làm đệm lưng, chị ta phải bắt được con nhóc chết tiệt này, lấy nó ra uy hiếp, bắt bọn họ phải thả chị ta đi.
Nhưng chị ta không nhìn thấy Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh Tô Cẩm Ngọc đang nhìn chị ta với vẻ thương cảm....