Túc Bảo đang ở thư phòng với Tô Nhất Trần.
Nghe tin Vệ Uyển bị hù dọa đến mức tè ra quần, điều đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ đến chính là khả năng cô ta đã bị đánh.
Nhưng điều đầu tiên mà Túc Bảo và Tô Nhất Trần nghĩ đến lại là: Chắc chắn cô ta bị quỷ hù dọa rồi.
“Không phải mẹ con dọa đâu, tối qua mẹ con ở nhà mà…” Túc Bảo nói vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.
Tô Cẩm Ngọc nhẹ nhàng bay từ bên ngoài vào thư phòng.
Túc Bảo vội hỏi: "Mẹ, tối muộn hôm qua mẹ có đến nhà tù không?"
Tô Cẩm Ngọc khó hiểu hỏi: “Không, sao con lại hỏi vậy?”
Vốn dĩ cô định đi tìm Vệ Uyển, nhưng có việc khác cần xử lý trước nên tạm thời hoãn lại.
Túc Bảo: “Cậu cả nói đêm qua dì Vệ Uyển quá kích động nên tè ra khắp người…”
Tô Cẩm Ngọc: “Woa, vị anh hùng hảo hán nào ra tay trượng nghĩa thế, xin nhận của mẹ một lạy.”
Túc Bảo: “…”
Kỷ Trường nói: “Không phải anh hùng hảo hán…là một quỷ hồn thôi.
Có khả năng nó tới để tìm cô đấy.”
Hắn nhìn sách suy nghĩ, Tô Cẩm Ngọc đã là quỷ hồn được ghi chép trong sách.
Thông thường, sẽ không có bất cứ lời nhắc nào bên dưới tên của các tử hồn bình thường.
Nhưng bây giờ một cái tên xuất hiện...
Điều này khiến Kỷ Trường cảm thấy rất kỳ lạ.
“Vì cô mà đi báo thù Vệ Uyển, xem ra quỷ hồn này muốn lấy lòng cô rồi nhỉ?”
Việc đầu tiên quỷ hồn đó làm là giúp Tô Cẩm Ngọc báo thù, mục đích quá rõ ràng còn gì.
Tô Cẩm Ngọc: “Ồ? Là qủy hồn chết tiệt nào thế?”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Tô Cẩm Ngọc chả hiểu chuyện gì, cô có nói sai gì đâu, quỷ hồn chết nhiều năm rồi chẳng phải chính là ‘quỷ chết tiệt’ hay sao?
Tô Cẩm Ngọc sáp người tới nhìn cuốn sách trời không có chữ của Kỷ Trường, quả nhiên vẫn không thấy gì như lần trước.
“Trên sách viết gì thế?” Tô Cẩm Ngọc hỏi.
Kỷ Trường phất tay, cuốn sách lập tức biến mất.
Hắn nói: “Không có gì đâu, chỉ xuất hiện một cái tên thôi.”
Tô Cẩm Ngọc: “Tên là gì?”
Kỷ Trường nói ra một cái tên kêu như chuông: “Long Ngạo Thiên.”
Tô Cẩm Ngọc: “???”
Hay lắm, đây có phải cuộc chơi mà Tô Cẩm Ngọc và Long Ngạo Thiên cùng đánh đập hắc liên hoa Vệ Uyển không??
Túc Bảo tò mò hỏi: “Quỷ hồn này lợi hại lắm ạ?”
Khi trước, cuộc sống của Tô Cẩm Ngọc chỉ xoay quanh quá trình hóa trị hoặc tạm nghỉ chờ hóa trị, không có chút vui thú nào ngoài đọc sách.
Số sách cô đọc không phải 700 cuốn thì cũng là 500 cuốn, bao gồm cả tiểu thuyết nữ chủ và nam chủ, vì vậy cô không xa lạ gì với cái tên Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên là nhân vật nam chính lợi hại nhất trong thể loại tiểu thuyết nam chủ, hành sự không theo lẽ thường, chẳng cần dùng đầu óc vẫn có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ địch bằng hào quang của nhân vật chính...
Tóm lại, có thể coi đây là phiên bản nam của "Mary Sue".
Tô Cẩm Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Long Ngạo Thiên vô cùng lợi hại…có thể…có thể bay lên trời….”
Túc Bảo: “Lợi hại thế sao còn chết ạ?”
Tô Cẩm Ngọc: “…Ừm.”
Hào quang của nhân vật chính bỗng nhiên bị tắt lụi.
Túc Bảo hỏi tiếp: “Lợi hại thế còn phải lấy lòng mẹ, vậy chẳng phải mẹ còn lợi hại hơn ư?”
Tô Cẩm Ngọc: “…Ừm.”
Túc Bảo lại hỏi: “Anh đó là ác quỷ à? Là loại quỷ gì thế ạ?”
Kỷ Trường: “Khụ…”
Câu hỏi nào của cô bé con hắn cũng không trả lời nổi.
Cụ thể là ác quỷ hay lệ quỷ cũng phải đợi đến lúc tận mắt nhìn thấy mới biết được.
Gương mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo thoáng lộ vẻ thất vọng: “Sao người lớn luôn không trả lời thắc mắc của trẻ con vậy!”
Kỷ Trường đứng dậy đi ra ngoài: “Giờ sư phụ đi xem thử luôn.”
Tô Cẩm Ngọc cũng bay ra ngoài: “Mẹ đi xem hôm nay bà ngoại nấu món gì ngon nha!”
Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo lên: “Đi nào, cậu cả và con tới nhà tù một chuyến.”
Tiểu Túc Bảo: Vẫn là cậu cả đáng tin cậy nhất!
Tô Cẩm Ngọc lập tức bám theo: “Bỏ đi, bà ngoại con nấu gì chẳng ngon, trước tiên chúng ta cứ đi gặp Long Ngạo Thiên cái đã.”
Túc Bảo: “…”
Mẹ ơi, sao mẹ trở mặt nhanh thế ạ?
**
Trong nhà tù.
Túc Bảo gặp lại Vệ Uyển, chỉ thấy hai mắt cô ta đờ đẫn như mất hồn.
Thấy Túc Bảo, Vệ Uyển xông tới, tha thiết nói: “Túc Bảo, Túc Bảo, cứu mợ với! Con cứu mợ với…”
Không đợi Túc Bảo trả lời, Vệ Uyển lại nhìn về phía Tô Nhất Trần: Anh cả ơi, em sai rồi, em thực sự sai rồi.
Tất cả đều là lỗi của em...!Em không xin gặp Hân Hân nữa.
Em chỉ xin anh cả đưa em ra khỏi đây, xin anh đấy!”
Vệ Uyển sợ hãi quỳ xuống nói.
Vẻ cao ngạo trước đây của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Túc Bảo và Tô Cẩm Ngọc đều nhìn về phía sau Vệ Uyển.
Tô Cẩm Ngọc vươn cổ nhìn: “Vị anh hùng hảo hán kia đâu rồi?”
Cô là quỷ hồn nên dứt khoát bay vào trong tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng quỷ hồn nào.
Kỷ Trường chau mày nhìn la bàn bát quái tạo nên từ ánh sáng và bóng tối, nói: “Có lẽ nó đang ở đây.”
Hắn phất tay, la bàn bát quái biến mất.
Đúng lúc này, một nam quỷ mặc áo khoác đen đính đá, phối với quần đen bó sát, đầu tóc chải chuốt như cái chổi “tình cờ” đi ngang qua.
Tóc nó có màu đen, vàng, đỏ, xanh lá cây, xanh lam.
Viền mắt được kẻ đen và đôi môi cũng có màu đen.
Có một hàng bông tai ở cả hai tai.
Thấy Túc Bảo cùng Kỷ Trường và Tô Cẩm Ngọc, nó hơi nhướn mày.
“Ồ….đồng loại?” Khóe miệng nó nhếch lên, tà ác mà quyến rũ.
Kỷ Trường và Tô Cẩm Ngọc đều giật khóe môi.
Túc Bảo mở to đôi mắt, wow, đây là Long Ngạo Thiên à?
Dáng vẻ quả nhiên rất lợi hại nha!!
Chẳng ngờ, Tô Cẩm Ngọc lại đập một phát lên đầu Long Ngạo Thiên khiến hắn bay ra ngoài.
Một chiếc dép lê của Long Ngạo Thiên cũng bay lên, nện vào đầu Vệ Uyển.
Vệ Uyển chỉ cảm thấy trên đầu lạnh buốt…..
Long Ngạo Thiên bò dậy, tức giận nói: “Nữ nhân, không ai có thể từ chối Long Ngạo Thiên ta! Nàng….”
Không đợi nó nói xong, Tô Cẩm Ngọc đã túm tóc nó kéo xuống.
Long Ngạo Thiên: “Ôi đau đau đau….”
Tô Cẩm Ngọc: “Chịu hết nổi, tôi còn tưởng mình sẽ được gặp nam chính trong truyền thuyết cơ, không ngờ lại là một lãnh thiếu [1] của Burial love family [2]!”
[1]: Thiếu niên lạnh lùng.
[2]: Burial love family là từ được dùng bên trung quốc, chỉ những người có kiểu tóc cường điệu, ăn mặc gớm ghiếc và đi ngược lại xu hướng, thích làm ra vẻ sát thủ, thích nhảy múa và lập thành một nhóm để thu nạp thêm thành viên....
Túc Bảo khẽ chớp mắt: “Lãnh thiếu là gì? Burial love family là gì?”
Hỏng rồi, sao những lời mẹ nói cô bé đều không hiểu gì, lẽ nào đây là khoảng cách thế hệ mà người lớn hay nhắc tới ư?
Long Ngạo Thiên che đầu, ra sức giữ gìn kiểu tóc của mình, nói: “Tỷ tỷ, có thể nể mặt ta chút không?”
Vừa mở miệng, hình tượng nhân vật của Long Ngạo Thiên càng vỡ nát.
Kỷ Trường chau mày: "Ngươi là Long Ngạo Thiên?"
Nam quỷ gật đầu: “Ừ.”
Tô Cẩm Ngọc chỉ tay vào Vệ Uyển: “Đêm qua ngươi hù dọa cô ta thành ra thế này à?”
Long Ngạo Thiên nhướn mày, hừ một tiếng: “Ca ca hù họa ‘sự cô độc’, đâu có hù dọa con người! Nữ nhân này dám làm vấy bẩn đôi mắt của bổn thiếu gia…..Á đau đau đau…!”
Tô Cẩm Ngọc lại kéo tóc nó,
“Có thể nói chuyện tử thế được không hả?”
Long Ngạo Thiên ngoan ngoãn đáp: “Có thể.”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, anh ấy là loại quỷ gì?”
Mặt Kỷ Trường không chút biểu cảm, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Long Ngạo Thiên lại muốn lấy lòng Tô Cẩm Ngọc rồi.
Vì cô là u Hoàng nhân gian, gọi cô là ‘người’ may mắn nhất trên đời cũng chẳng ngoa.
Nhưng tên Long Ngạo Thiên này...
“Nó là quỷ xui xẻo.”.