Túc Bảo nhìn ba, cậu cả và chú bị quỷ xui xẻo nhập thân, sao ai nghe cũng đều ho thế này?
Cô bé hỏi tiếp: “Giường nước là dùng nước để làm giường ạ? Hay là đặt cái giường lên nước? Thế có bị chìm không? Hay là cái giường đựng đầy nước ở trên? Nếu vậy thì có bị rò nước không? Người ta sẽ nằm trong nước ạ?”
Cô bé còn hồ nghi hỏi một tràng các câu hỏi khiến bé bối rối.
Nhưng, người lớn càng ho dữ dội hơn, Mộc Quy Phàm nói: “Trẻ con không được phép hỏi nhiều như vậy”.
Kỳ lạ thật đấy….
Người lớn muốn trẻ con hiểu chuyện, nhưng nếu trẻ con không đặt ra nhiều câu hỏi thì sao mà hiểu chuyện được nhỉ??
Cái đầu nhỏ của Túc Bảo tràn đầy nghi hoặc, bé nhìn về phía mẹ mình, ai ngờ mẹ bé và quỷ xui xẻo đang cãi nhau kịch liệt hơn.
Phải nói là mẹ bé đang đánh quỷ xui xẻo dữ dội hơn mới đúng.
Túc Bảo hỏi: “Mẹ ơi, giường nước là gì ạ?”
Tô Cẩm Ngọc: “Ơ…Cái này mẹ cũng không rõ lắm.
”
Cô trả lời ậm ờ, để che đậy sự xấu hổ của mình, cô bắt đầu điên cuồng bứt tóc quỷ xui xẻo.
Quỷ xui xẻo: “Túc Bảo, ngươi đừng hỏi nữa, mẹ của ngươi sắp phá nát bộ tóc của ta rồi đấy!”
Túc Bảo dẩu môi, được thôi!
Người lớn thật kỳ lạ, không nói thì thôi, về nhà cô bé sẽ hỏi anh Tử Du của bé.
Túc Bảo tức giận đi tới trước mặt Cao Viễn Hàng, duỗi tay nắm lấy chân quỷ xui xẻo.
“Anh tự đi hay em phải mời anh đi?” Cô bé con nói rất bá đạo.
Rõ là học theo phong cách của Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mà!
Cao Viễn Hàng không biết Túc Bảo đang nói với quỷ xui xẻo nên bèn đứng dậy, nói: “Chú tự đi…”
Ôi, quả nhiên chuyện xảy ra hôm đi công tác kia vô cùng xui xẻo mà, phỏng vấn công ty nào cũng đều bị đánh trượt….
Nhưng, Túc Bảo lại nắm lấy tay Cao Viễn Hàng rồi ấn anh ta ngồi xuống ghế: “Chú ơi chú ngồi đi! Yên tâm, Túc Bảo sẽ chịu trách nhiệm với chú mà!”
Cao Viễn Hàng: “??”
Tuy không hiểu cô bé con đang nói gì….
Nhưng….
Cứu với, cô bé này dễ thương quá!
Rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng lại trưng ra bản mặt nghiêm túc rồi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh ta!
Cao Viễn Hàng chỉ cảm thấy thú vị, hỏi: “Thế con định chịu trách nhiệm với chú thế nào?”
Túc Bảo nhớ lại dáng vẻ gạt người của sư phụ cô bé, nói: “Túc Bảo bấm ngón tay bói một quẻ, chú sắp gặp họa đẫm máu, nếu muốn giải họa thì hãy làm theo lời của con!”
Cao Viễn Hàng không khỏi phì cười.
Sao cô bé này lại giống đám lừa gạt trên giang hồ như vậy?
Người thường sao tin được mấy chuyện họa đẫm máu, chắc chắn cô bé này xem TV nhiều quá rồi.
Cao Viễn Hàng cười nói: “Cảm ơn cô bé nhé! Nhưng….
”
Còn chưa dứt lời, Cao Viễn Hàng đã thấy cổ nhói đau, cả người ngất lịm đi.
Vì không có ai đỡ khi anh ta ngất đi nên vô tình va phải mép bàn, trên môi có một vết máu nhỏ.
Đúng là họa đẫm máu.
Túc Bảo ngẩn người.
Mộc Quy Phàm xoay cổ tay: “Bảo bối, không phải con muốn bắt quỷ ư? Bắt đi!”
Mộc Quy Phàm dứt khoát đánh ngất Cao Viễn Hàng để dễ dàng che giấu chuyện bắt quỷ của Túc Bảo.
Anh lười phải giải thích với anh ta, càng không cần phải nghĩ cách nói gạt.
Cao Viễn Hàng đang ngất lịm: Tôi cảm ơn anh…
Túc Bảo gật đầu, hiểu rồi, đây có lẽ chính là điều mà ba bé vẫn thường nói, giải quyết chuyện gì cũng không cần câu nệ?
Túc Bảo lập tức túm lấy chân quỷ xui xẻo rồi ném qua vai: “Rầm!”
Tốc độ, tốc độ, bắt quỷ bằng tốc độ!
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi lại lật người quỷ xui xẻo lại.
Quỷ xui xẻo bị ép tách ra khỏi thân thể Cao Viễn Hàng, sửng sốt không thôi!
“Sao lại đánh ta?” Quỷ xui xẻo hộc máu nói: “Ta có nói là ta sẽ không đi đâu!”
Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Nhưng anh cũng đâu nói anh sẽ tự đi!”
Quỷ xui xẻo: “…”
Lời này của cô bé đúng là không thể bắt bẻ được!
Quỷ xui xẻo sống không bằng chết, vất vả lắm nó mới tìm được một kí chủ, kết quả thì sao!
Chưa được vài ngày đã bị bắt rồi!
Túc Bảo quăng hồ lô linh hồn ra: “Đi nào Pikachu siêu mạnh!”
Mọi người "! "
Túc Bảo đã hỏi được ngày sinh, bát tự, nơi sinh và nguyên nhân dẫn tới cái chết của quỷ xui xẻo khi ngồi ở cổng lớn nhà tù, vì thế bây giờ bé không cần thẩm vấn lại, dứt khoát thu nó vào hồ lô luôn.
Quỷ xui xẻo hiểu rõ với thể chất đen đủi này của nó, nếu phản kháng sẽ càng đen đủi.
Thế nên nó dứt khoát nằm thẳng!!
Quỷ xui xẻo cứ ngỡ bị hút vào hồ lô thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nào ngờ, vừa vào hồ lô đã thấy mấy quỷ hồn đang chơi đấu địa chủ.
Quỷ đào hoa: “Á, lại xuất hiện một quỷ hồn mới!”
Dì xấu xí: "Nó sẽ thay thế vị trí số 1 của quỷ nhu nhược….
"
Quỷ nhu nhược: “Cuối cùng cũng thở được….
”
Quỷ đào hoa cười híp mắt, dỡ cánh tay của mình ra để biểu diễn một màn nổ pháo hoa: "Bùm ~ Chào mừng quỷ mới đến!”
Quỷ xui xẻo: “?”
Mộc Quy Phàm nhặt hồ lô linh hồn lên rồi ngắm nghía thật kỹ.
Chỉ một món đồ nhỏ bằng cái móng tay mà chứa được hẳn mấy con quỷ.
“Qua đây con!” Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng rồi treo lại hồ lô lên vòng tay của bé, hỏi: “Bắt quỷ xong rồi à?”
Túc Bảo: “Dạ! Ôi, con mệt chết mất!”
Mộc Quy Phàm: “.
.
”
Bảo bối, hình như con cũng đâu có làm gì nhiều??
Túc Bảo vui vẻ chạy tới trước mặt Tô Nhất Trần: “Cậu cả ơi, về nhà thôi!”
Bà ngoại làm rất nhiều đồ ăn vặt trong bữa trà chiều, cô bé và ba chắc chắn không thể ăn hết rồi.
Ông ngoại đã già nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhưng nếu ăn không hết thì bà ngoại sẽ rất buồn, vậy nên cậu cả nhất định phải về cùng.
Tô Nhất Trần không biết lý do Túc Bảo rủ anh về, nhưng vẫn yêu chiều bé mà đồng ý vô điều kiện: “Được!”
Anh gọi Khúc Hưởng vào phòng rồi giao cho anh ta giải quyết những chuyện còn lại.
Khúc Hưởng ghi nhớ lời Tô Nhất Trần nói, sau đó nhìn về phía Cao Viễn Hàng đang bất tỉnh nhân sự trên sofa.
“Anh ta thì sao? Có tuyển dụng không?”
Tô Nhất Trần khẽ gật đầu.
Túc Bảo nhà anh luôn tự trách bản thân đã bất cẩn để quỷ xui xẻo lọt ra ngoài, hại cho Cao Viễn Hàng mất việc.
Anh là cậu cả của Túc Bảo, đương nhiên phải giúp cô bé giải quyết việc này, vừa hay phòng chủ tịch đang thiếu một trợ lý.
**
Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô cắn một miếng bánh táo mình làm, lẩm bẩm: "Ngon quá! Sao Túc Bảo lại chạy đi chơi chứ!”
Dì Ngô nói: “Có lẽ tiểu tiểu thư có việc gấp nên mới vội đi thôi ạ!”
Bà cụ Tô dẩu môi: “Một đứa bé thì có chuyện gì gấp được chứ!”
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động, Túc Bảo chạy như bay vào nhà: “Ngoại ơi, Túc Bảo về rồi ạ!”
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, nói: “Con về vừa kịp lúc, muốn ăn thử bánh táo bà ngoại làm không?”
Túc Bảo cắn một miếng, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Bánh táo bà ngoại làm ngon quá!”
Nghe vậy, bà cụ Tô vui vẻ đặt 4 chiếc bánh táo vào tay Túc Bảo.
Túc Bảo chạy vù đi, nhét luôn một cái bánh vào miệng Mộc Quy Phàm.
Rồi tiếp tục nhét một cái bánh khác vào miệng Tô Nhất Trần.
Ồ, còn thừa hai cái bánh nè?
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đăm đăm, thấy anh miễn cưỡng ăn xong cái bánh trong miệng thì bé lại lập tức nhét thêm một cái bánh vào miệng anh.
Mộc Quy Phàm: “Khụ….
.
Nước.
”
Túc Bảo ân cần đi lấy nước giúp, thấy Mộc Quy Phàm đã ăn xong bánh, bé lại nhanh tay lẹ mắt nhét cái bánh cuối cùng vào miệng anh.
Xong việc, Túc Bảo mừng rơn chạy vào bếp: “Ngoại ơi, con và ba và cậu cả ăn xong hết rồi ạ!”
Bà cụ Tô cười nói: “Vừa hay chè hạt sen đã nấu xong.
”
Túc Bảo: “Tốt quá!”
Mộc Quy Phàm lập tức đứng dậy: “A….
nhớ ra rồi, ba có chuyện phải báo cáo với lãnh đạo.
”
Tô Nhất Trần cầm chiếc cặp lên, nói: “Cậu quên ký văn bản, cậu phải về công ty.
”
Đúng lúc này, bà cụ Tô bưng chè hạt sen ra, nói: “Đứng lại! Ăn xong rồi đi!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Tô Nhất Trần: “…”.