Trời cao mây đen che phủ vầng trăng.
Bối Thần Vũ nằm trên giường, mặt mũi bầm dập.
Cô ta bị người dân trong chung cư đánh đập, sau đó cảnh sát đã can thiệp và bắt người hành hung cô ta về đồn, nhưng bà cụ dùng gậy đánh vào đầu cô ta lại không bị đưa đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, người trong chung cư lại đến, lần này dẫn theo vài bà cụ dùng nạng đánh vào đầu cô ta.
Trước khi rời đi, đám người chung cư còn buông lời cay nghiệt, nói ngày mai sẽ quay lại để “chơi tiếp” với cô ta!
Vốn dĩ ban đầu Bối Thần Vũ cảm thấy chột dạ, nhưng giờ cô ta chỉ thấy đám người kia vô cùng quá đáng ---- Cô ta đã nhận lỗi rồi, cũng nói sau này sẽ không thờ cúng bài vị rồi, bọn họ còn muốn cô ta làm gì nữa chứ?
Bối Thần Vũ đang ngẫm nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng rèm cửa bay phần phật, bên ngoài gió rất lớn.
Bối Thần Vũ đang định gọi mẹ vào giúp cô ta đóng cửa sổ lại thì cô ta bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ…
Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta dựng tóc gáy vì sợ hãi!
Ngoài cửa sổ có mấy cái bóng trắng bay lơ lửng, tiếng động ban nãy không phải là tiếng rèm cửa đập vào cửa sổ, mà là tiếng chân mấy bóng trắng kia đá lên cửa sổ!
Bối Thần Vũ liên tục hét chói tai, hoảng sợ đứng dậy và cố gắng mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng, đôi chân cô ta mềm nhũn nên khuỵa xuống đất, xương mắt cá chân bị gãy khiến cô ta hét lên đau đớn.
Ngay sau đó, mấy bóng trắng ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Bối Thần Vũ!
Những đôi mắt như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào cô ta!
"A -- đừng tới đây, đừng tới đây!"
Bối Thần Vũ ra sức lùi lại, đột nhiên tay chạm vào một vật gì đó mềm mại, cô ta quay đầu nhìn thì trông thấy một đứa bé đang đứng sau lưng.
“Ha ha.” Đứa bé cười nghiêng đầu, đầu rơi xuống.
Bối Thần Vũ: “!!”
Bối Thần Vũ bỗng cảm nhận được một luồng nhiệt nóng giữa hai chân, hóa ra cô ta sợ quá nên tè ra quần.
Lúc này căn phòng của Bối Thần Vũ như cách biệt với thế giới, cô ta không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
Tiếng hét của Bối Thần Vũ cũng không thu hút được sự chú ý của ba mẹ, cô ta chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.
Ngày càng có nhiều "người" vây xung quanh.
Một ‘người’ ló mặt ra từ sau ô cửa, một ‘người ’treo ngược từ trên trần nhà, một ‘người’ đi vào từ cửa sổ….
Căn phòng nhanh chóng chật kín ‘người’, người già và phụ nữ lặng yên không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ con.
Đám ‘người’ này đồng loạt giơ tay lên, chậm rãi tiến về phía cô ta, càng ngày càng gần…
“A!!!”
Bối Thần Vũ sợ hãi lùi lại, đập mạnh lưng vào cái tủ để đầu giường.
Cô ta không thèm để ý đến cơn đau, chỉ không ngừng khóc: "Đừng lại đây, đừng lại đây..."
Một bà cụ phát ra âm thanh khàn khàn và ngắt quãng trong cổ họng, nói: "Không phải ngươi...!đang thờ...!kẻ ác sao...?"
“Nào… thờ cúng chúng ta đi… chúng ta mới là người chết thảm hại nhất…”
“Hờ…hờ…”
Đồng tử Bối Thần Vũ co lại, bây giờ cô ta đã hiểu, đám ‘người’ này là nạn nhân của bọn ác ôn kia!!
Nhiều như này ư??
Không thể...!không thể nào, sao đám ác nhân kia có thể thật sự giết nhiều người như vậy...
Trước mặt cô ta có ‘người; già, nữ quỷ, quỷ trẻ con, tất cả đều già yếu, bệnh tật….
Bối Thần Vũ hoảng sợ: "Tôi không...!Tôi không, tôi không..."
Một nữ quỷ hét lên, lao về phía trước rồi trừng mắt với Bối Thần Vũ đến mức rớt luôn con ngươi!
"Là ngươi! Là ngươi! Chúng ta đều nhìn thấy...!Chúng ta đều nhìn thấy!"
Nó hung hăng nhéo Bối Thần Vũ rồi há miệng cắn vào mặt cô ta!
Tất cả quỷ hồn xung quanh đều lao tới, há miệng, lần lượt cắn vào người Bối Thần Vũ!
Chúng nó chết thật khốn khổ, khi trước chúng nó chỉ đấu tranh cho quyền lợi cơ bản nhất của mình thôi mà!
Nhưng chúng nó lại bị kẻ ác tra tấn và giết chết!
Chẳng ngờ Bối Thần Vũ lại thờ cúng bọn ác nhân….còn nói tha thứ gì gì đó…
Cô ta dựa vào cái gì mà muốn thay mặt người dân chung cư cùng các nạn nhân tha thứ cho bọn ác nhân?
Cô ta xứng sao?
Bối Thần Vũ liên tục hét lên, cảm nhận được sự đau đớn trên người do bị cắn, hai mắt cô ta trợn to, vô cùng sợ hãi...
Nhưng không ai có thể cứu cô ta.
Vài ngày sau, Túc Bảo nghe được tin Bối Thần Vũ lại nhập viện.
Hình như cảm xúc dao động quá dữ dội nên bệnh bạch cầu lại tái phát.
Lần tái phát này còn nghiêm trọng hơn trước, phản ứng đào thải nặng nề đến mức cô ta phải trải qua nhiều đợt cấp cứu hồi sức.
Nhưng vì không có tiền chữa trị nên không có cách nào tiến hành bước điều trị tiếp theo.
Hiện tại, Bối Thần Vũ bị nhiễm trùng quá nặng, có chỗ trên cơ thể còn bị loét.
Khi Bối Thần Vũ nhập viện, người dân trong xóm không đánh đập cô ta nữa mà thường xuyên đến bệnh viện để “thăm” cô ta và lan truyền việc cô ta thờ cúng ác nhân.
Lần này, dù cô ta có giả vờ đáng thương thế nào, khóc lóc thảm hại ra sao, dù ba mẹ cô ta im lặng ngồi xổm trong góc khiến người khác không nhẫn tâm thế nào đi chăng nữa thì….
cũng không có ai giúp đỡ chi trả chi phí y tế cho cô ta.
Túc Bảo nhỏ giọng hỏi Tô Tử Du: "Anh ơi, nếu không có tiền chữa bệnh thì dì đó sẽ ra sao?"
Tô Tử Du ngẫm nghĩ một lát, nói: “Có lẽ sẽ chết sớm thôi.”
Bệnh bạch cầu còn gọi là ung thư máu, nỗi đau của bệnh nhân ung thư ở giai đoạn cuối là điều mà người bình thường không thể tưởng tượng được, đau đến mức người bệnh phải dùng dao tự rạch vào mình để trung hòa nỗi đau do ung thư gây ra.
Có thể tưởng tượng được, nỗi đau ung thư khiến người bệnh sống không bằng chết như thế nào.
Bối Thần Vũ sẽ chết dần trong đau đớn và tuyệt vọng, Tô Tử Du chỉ có một mong muốn nhỏ là: Bệnh tật có thể đánh bại cô ta càng sớm càng tốt!
Thấy Túc Bảo đang nghĩ gì đó, Tô Tử Du hỏi: “Túc Bảo không muốn dì đó chết à?”
Túc Bảo lắc đầu: “Đâu có! Sư phụ em nói sinh tử do số mệnh định đoạt, ác giả ác báo, không phải không có báo ứng, mà là báo ứng tới sớm hay tới muộn…”
Mẹ và cậu cả cũng nói có một số người không đáng được thông cảm.
Ba cũng nói rằng mọi người nên lương thiện và biết thông cảm, nhưng đừng gặp loại người nào cũng động lòng trắc ẩn.
Cho nên, Túc Bảo cảm thấy Bối Thần Vũ có kết cục này đều do cô ta gieo gió gặt bão, con người luôn phải chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Bà cụ Tô đứng dưới lầu gọi với lên: "Đã đến giờ ăn rồi!"
Túc Bảo vội vàng chạy xuống lầu: "Đi ăn đi anh!"
Tô Tử Du: “…”
Ngoại trừ cảm thấy đói khi thức dậy vào buổi sáng, cậu không còn thấy đói vào bất cứ lúc nào khác trong ngày nữa.
Nhưng có một loại đói gọi là bà cảm thấy cháu đói.
Quả nhiên phòng ăn dưới nhà lại bày biện một bữa thịnh soạn.
Túc Bảo lấy một cái bát lớn, múc cơm và nhiều rau vào, như thường lệ cắm đũa lên cơm rồi thắp thêm một nén hương.
Bà cụ Tô đã quen với việc này nên còn tiện tay bỏ thêm một cái đùi gà vào bát cơm đó.
“Sắp tới tết Trung nguyên [1] rồi, phải chuẩn bị đồ để cúng tổ tiên.
Tới lúc ấy, chúng ta sẽ chính thức ghi tên Túc Bảo vào gia phả.”
: rằm tháng bảy m lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.
Tô Nhất Trần gật đầu.
Mộc Quy Phàm: “Vâng, Túc Bảo cũng phải theo con về tế tổ, cũng phải ghi tên trong gia phả nhà họ Mộc.”
Bà cụ Tô vừa ăn cơm vừa thờ ơ nói: “Cậu viết tên Túc Bảo trong gia phả nhà cậu, tôi viết trong gia phả nhà tôi, có ai quy định con gái không được ghi tên trong hai gia phả đâu?”
“Ở nhà họ Tô chúng tôi, Túc Bảo là Tô tiểu tiểu thư.”
“Ở nhà họ Mộc thì Túc Bảo là Mộc đại tiểu thư.”
“Hoàn hảo!” Bà cụ Tô giơ ngón cái.
Mộc Quy Phàm: “Khụ….”
Suy nghĩ của bà cụ về vấn đề gia phả cũng thoáng đấy.
Mộc Quy Phàm cong môi, tốt lắm, như vậy sau này dù Túc Bảo đi đến đâu, bọn họ cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc của cô bé, không ai có thể bắt nạt bé.
Sau này khi Túc Bảo lấy chồng, đối phương cũng phải đánh giá bản thân xem có xứng với Túc Bảo hay không!
Túc Bảo tò mò hỏi: “Bà ngoại, mộ tổ tiên của nhà chúng ta ở đâu?”
Bà cụ Tô đáp: “Ở nghĩa trang Thanh Sơn.”
Hiện nay theo chủ trương hỏa táng, trong thành phố gần như không còn mộ tổ tiên, nhiều người chỉ đặt tấm bia ở nghĩa trang, có người thì về quê chôn cất.
Nhưng hiện nay các nghĩa trang cũng xây dựng mộ gia tộc.
Tỷ như nghĩa trang Thanh Sơn, giá mộ gia tộc là 15 triệu tệ cho loại mộ kiểu biệt thự có 4 huyệt.
18 triệu tệ cho loại mộ kiểu biệt thự có 8 huyệt.
Vì vậy, có người còn than thở thời đại bây giờ, chết cũng không đủ khả năng để chết…..