Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Chu Vũ cứ ngỡ chuyện cô ta làm thần không biết quỷ chẳng hay.
Đến trợ lý được dặn ăn mặc giống cô ta cũng chẳng biết cô ta đi đâu làm gì, còn tưởng cô ta muốn trốn về ngủ một giấc mà thôi!
Chu Vũ cẩn thận như vậy, chuyện lần này không hề qua tay người thứ 2, ngoại trừ cô trợ lý kia thì còn ai có thể vạch trần cô ta đây?
Khi thấy Túc Bảo kéo một ‘nhân chứng’ tới làm chứng, nói cô ta đã đổ xăng lên tấm chắn.
Nghe được câu nói của nhân chứng, Chu Vũ chỉ muốn phì cười.
Con nhóc Túc Bảo này tưởng nó tùy tiện lôi một người tới là có thể làm chứng vạch trần cô ta ư?
Túc Bảo nắm tay dì quỷ, động viên: “Dì quỷ, dì hãy cố lên, dì phải dũng cảm lên!”
Dì quỷ này đã chứng kiến toàn bộ quá trình làm chuyện xấu của Chu Vũ, Túc Bảo hi vọng dì quỷ có thể đích thân nói ra sự thật.
Thấy Túc Bảo cố gắng giúp mình, lòng Cố Thất Thất cảm kích vô cùng.
Hu hu hu!
Cô bé con mềm mại và đáng yêu quá!
Em xem chị có cơ hội làm mẹ của em không? Nếu không được thì cho chị làm mẹ nuôi cũng tốt rồi!
Có điều, lúc này dì quỷ lại muốn khóc.
Lúc chết, cổ họng của nó bị cắt nên giờ không thể nói được.
Thấy Túc Bảo tin tưởng nó như vậy, nó cố gắng nói: “Là….cô ta….tôi….nhìn thấy…..cô ta bỏ xăng…lên tấm chắn….”
Dì quỷ chỉ tay vào Chu Vũ, cổ họng phát ra tiếng như kéo cái bễ thổi gió, từng tiếng đứt quãng.
Nhưng mọi người đều nghe rõ lời của dì quỷ.
Ai nấy kinh ngạc nhìn về phía Chu Vũ.
Ngày thường cô ta rất tốt bụng, thích mời mọi người uống trà sữa, khó lòng nhìn ra cô ta lại là loại người độc ác dường này!

Chu Vũ tuyệt vọng muốn khóc, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: “Sao, sao cô phải vu khống tôi như vậy?”
Có chết cô ta cũng không thừa nhận.
Tô Tử Du nghẹn họng, giơ máy quay trong tay lên: “Dì kia, dì cứ già mồm không chịu thừa nhận đi, chắc dì không ngờ mọi chuyện dì làm đã bị con quay lại đâu nhỉ?”
Khi mọi người quay những cảnh phim máu chó, Tô Tử Du chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị nên định bụng đi thử nghiệm lưới bắt quỷ của cậu.
Trước khi thử bắt quỷ, cậu phải biết nơi nào có quỷ, thế là cậu cầm máy quay đi quay ở khắp nơi.
Vừa hay cậu quay được hình ảnh của dì quỷ, khi ấy mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào dì quỷ, hoàn toàn không để ý tới Chu Vũ đứng bên cạnh, nhưng lúc xem lại hình ảnh ghi được trong máy quay phim thì cậu mới phát hiện ra.
**
Khi mở đoạn phim trên máy quay, những người đứng gần Tô Tử Du lúc này chỉ trông thấy trong video xuất hiện một người mặc quần áo của diễn viên quần chúng đang lén lút đổ xăng lên tấm chắn.
Chu Vũ hoảng loạn nhưng cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Đây không phải dì! Con chỉ quay được tay chân, đâu có thấy mặt, sao lại chắc chắn là dì chứ…”
Chu Vũ còn chưa dứt lời thì đoạn video đổi sang cảnh khác, mặt Chu Vũ xuất hiện trong video.
Chu Vũ lập tức nghẹn họng.
Tô Tử Du ấn nút dừng, nói: “Xem đi, đây là dì mà, không sai chứ?”
Lần này Chu Vũ hết cách già mồm rồi, máy quay của Tô Tử Du quay quá rõ nét, đến từng cái mụn trên mặt Chu Vũ cũng hiện lên rõ ràng, không phải cô ta thì là ai?
Mọi người ồ lên.
“Đúng là cô ta….Trời ơi, dùng xăng hủy hoại mặt của người khác, ác độc quá!”
“Đây không phải vấn đề ác độc hay không, mà hành vi của cô ta đã phạm pháp rồi, đúng không?”
“Nếu ‘cô’ Thất Thất không may mắn thì có lẽ đã bị bỏng nặng rồi.”
“Nói vậy thì, Chu Vũ cố tình tát cô Thất Thất hai cái trong cảnh quay ban nãy đúng không? Gì mà nhập vai tốt…Sao tôi lại cảm thấy cô ta cố ý nhỉ?”
Đạo diễn chau mày, vừa thất vọng vừa chán ghét nhìn Chu Vũ.


Ông ta ghét nhất loại diễn viên không lo rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chỉ một lòng một dạ muốn giở thù đoạn hại người khác.
“Tiểu Hồ, báo cảnh sát đi!” Đạo diễn nói.
Không nể tình Chu Vũ chút nào!
Chu Vũ hoảng hốt nói: "Đạo diễn, đừng mà, đạo diễn! Đạo diễn, anh nghe em nói..."
Cô ta nắm lấy tay đạo diễn, lần này cô ta khóc thật, đầu óc ong ong, chỉ biết nói nhỏ cầu xin: “Đạo diễn, chỉ cần anh không báo cảnh sát, muốn em làm gì cũng được…”
Cô ta tỏ vẻ đáng thương, nhìn vào mắt đạo diễn ngầm ra hiệu.
Chẳng ngờ đạo diễn càng phản cảm hơn, hất tay đẩy cô ta ra ngoài!
“Cô tự biết rõ làm cách nào mà cô vào được tổ phim này, nhưng đừng có áp dụng thủ đoạn đó với tôi, tôi không chơi trò này.”
Đạo diễn không nể nang vạch trần khiến Chu Vũ tả tơi tan tác.
Vẻ mặt của mọi người đều rất đặc sắc.

Họ nhìn đánh giá Chu Vũ từ trên xuống dưới và chụp ảnh cô ta bằng điện thoại di động.
“Woa, không ngờ cô ta lại nói lời lẽ ám chỉ như vậy ngay trước mặt mọi người để trốn tránh trách nhiệm!”
“Tôi cũng nghe thấy rồi, cô ta nói chỉ cần không báo cảnh sát thì kêu cô ta làm gì cũng được!”
Vẻ mặt Chu Vũ cứng đờ, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống!
Cuối cùng, Chu Vũ bị cảnh sát dẫn đi, vô số điện thoại di động chụp lại hình ảnh của cô ta.
Trước đây Chu Vũ dùng đủ mọi cách cọ nhiệt…để nổi tiếng.

Giờ cũng coi như nổi tiếng rồi….Nhưng có lẽ cả đời này không trở mình được nữa!
Chu Vũ muốn khóc, sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này?
Cô ta còn muốn làm tứ phu nhân nhà họ Tô mà! Cô ta còn muốn gả cho Tô Lạc rồi sinh cho anh ba bảo bối mà!
Cô ta nghiến răng, lòng tràn đầy căm hận.
Đều tại Tô Tử Du và Túc Bảo.
Trẻ con nhà họ Tô sao lại đáng ghét như vậy!
Thích lo chuyện bao đồng gì chứ??
Trong phim trường, mọi người đều bận bịu đăng video hoặc đào lại chuyện cũ của Chu Vũ để cùng ăn dưa.
Cố Thất Thất nắm tay dì quỷ, nói: “Cảm ơn chị nhiều lắm! Chị tên là gì? Chị là diễn viên quần chúng à? Chị trang điểm giống quỷ thật đó, để lại phương thức liên lạc đi, em mời chị ăn cơm!”
Dì quỷ cụp mi, kinh ngạc nhìn tay Cố Thất Thất.
Đây là người đầu tiên nói mời nó ăn cơm sau khi nó chết!
“Không… cần...!đâu…” Dì quỷ khó khăn nói.
Nó liếc nhìn Túc Bảo, nói: “Nếu… không… có… việc… gì… thì….

ta… đi đây…”
Túc Bảo: “Dạ, cảm ơn dì quỷ!”
Cố Thất Thất thấy khó hiểu, sao Túc Bảo luôn gọi người này là dì quỷ nhỉ?
Cô ngẫm nghĩ lại kịch bản, có tình tiết nào người dân bị quỷ hại không nhỉ? Nếu không thì vì sao diễn viên quần chúng này lại trang điểm như vậy…..
Cố Thất Thất chỉ hơi thất thần mà dì quỷ đã biến mất không còn bóng dáng.

Khi Cố Thất Thất ngẩng đầu lên thì không tìm được dì quỷ nữa.
Túc Bảo duỗi eo, cười híp mắt: “Lại giải quyết được một chuyện lớn rồi! Túc Bảo siêu lợi hại đúng không?”

Cố Thất Thất ôm Túc Bảo rồi như dán vào người cô bé: “Ừm, Túc Bảo siêu lợi hại!”
Túc Bảo hét to, trốn ra sau: “Chị Thất Thất, mặt chị đen lắm! Cậu tư ơi cứu con với!”
Tô Lạc đi lên, duỗi tay nói: “Đưa Túc Bảo cho tôi đi!”
Nào ngờ Cố Thất Thất nghiêng người, ôm Túc Bảo chạy mất: “Không đưa!”
Tô Lạc: “?”
Bà cụ Tô: “??”
Cố Thất Thất cảm thấy rất thoải mái, không ngờ chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.
“Chị vốn định nhờ người nhà của chị giúp giải quyết chuyện này! Nếu thật sự không tìm được chứng cứ thì chị sẽ cho Chu Vũ nếm trải cảm giác mặt bị khói hun!!” Trong phòng trang điểm, Cố Thất Thất vừa lau mặt cho Túc Bảo vừa nói.
Gương mặt nhỏ của Túc Bảo bị mặt Cố Thất Thất đụng vào nên bẩn, giờ Túc Bảo đang dẩu môi, ngồi yên chờ lau mặt.
Nghe lời nói ban nãy của Cố Thất Thất, Túc Bảo lắc đầu nói: “Chị Thất Thất, bây giờ là xã hội pháp trị, phải coi trọng pháp luật, biết không ạ?”
Cố Thất Thất bị chọc cười.
Cục bột nhỏ dễ thương đang nghiêm túc thảo luận pháp luật với cô ấy.
Cố Thất Thất gõ nhẹ lên mũi Túc Bảo, nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy! Đáng yêu thế này, có bán đi không, chị mua em giá một tỷ tệ!”
Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé ngẫm nghĩ rồi nói: “Bán thế nào ạ? Em phải về nhà với chị à? Hay chỉ cần tới tổ phim xem chị diễn là được? Lúc đưa tiền em có thể tự đếm tiền không?”
Nếu chỉ cần đến thăm đoàn phim khi Cố Thất Thất đang làm việc thì Túc Bảo có thể đồng ý!
Bé sẽ kiếm được 1 tỷ, cậu cả sẽ không cần vất vả kiếm tiền nữa!
Cố Thất Thất: “???”
Bà cụ Tô và Tô Lạc: “…”
Hóa ra đây gọi là….

bị bán đi còn giúp đếm tiền đó ư…?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận