Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Túc Bảo nhìn về phía Tô Tử Du, kinh ngạc: Sao tối rồi mà anh trai lại muốn ra ngoài vậy?
"Tết Trung Nguyên phải kiêng kị rất nhiều!" Túc Bảo bẻ ngón tay đếm: "Buổi tối nếu không cần thiết tốt nhất đừng nên ra ngoài, nhưng nếu bắt buộc phải ra ngoài, không được hô to gọi nhỏ tên của người khác, để tránh bị 'anh em tốt' nhớ tên."
"Thứ hai, không được thêu tên mình lên quần áo."
"Thứ ba, không được vỗ vào vai người khác, nếu như bị người khác vỗ vai, nhất định không được quay đầu lại, nếu nghe thấy có người gọi tên mình từ đằng sau, không được trả lời."
Hân đầu to xen mồm: "Chị không quay đầu lại, mà đột nhiên nhảy dựng lên như cương thi, xoay người quay lại hù chết quỷ được không?"
Túc Bảo giơ ngón tay cái lên: "Chị đỉnh thật đó!"
Tô Tử Du cười lạnh: "Em sẽ bị quỷ hù chết trước."
Dừng một chút, cậu ấy đột nhiên nghĩ đến hai anh em Tô Tử Tích và Hân Hân có cung phản xạ siêu dài.

Thôi bỏ đi, nếu xoay người nhìn thấy quỷ thật, có lẽ hai người này vẫn sẽ mang vẻ mặt bình tĩnh, đứng mắt to trừng mắt nhỏ với quỷ cũng nên.

Quỷ mà tới cũng phải trợn trắng mắt quay trở về.

"Sau đó thì sao?" Tô Tử Du hỏi tiếp.

Túc Bảo tiếp tục nói: "Không nên mặc quần lót màu đỏ ngồi ở chỗ không nên ngồi."
Tô Tử Du vội vàng hỏi tiếp: "Ví dụ như?"
Túc Bảo "Ví dụ như mộ của người khác đó!"
Vừa nói, bé vừa ngoạm một miếng chân vịt thật lớn.

Chân vịt mà bà ngoại đúng là ngon số dách!
Tô Tử Du nói thầm: "Có ai lại đi ngồi lên mộ của người khác chứ..."

Lại thấy Hân Hân ngơ ngác há hốc mồm.

Hình như hôm nay lúc cô nhóc chơi mệt rồi, đã tùy tiện ngồi lên một tảng đá.

Chắc là thứ đấy, thứ đấy không phải là mộ của ai đó đâu nhỉ...!
Hân đầu to chạy nhanh sang một góc lặng lẽ nghía quần lót của mình - vẫn còn may, nay cô nhóc không mặc quần lót màu đỏ.

"Còn gì nữa không?" Hân Hân hỏi tiếp.

"Không được chụp ảnh, nếu không may chụp trúng quỷ, nó sẽ theo chị về nhà đó!"
"Cũng không được ăn vụng đồ cúng, tranh ăn với quỷ, sẽ mang tới vận xui."
"Không được giẫm lung tung, không tùy tiện đốt vàng mã..."
"Không được..."
...!
Túc Bảo nói một tràng.

Tô Tử Du không khỏi líu lưỡi, cậu ấy hoàn toàn không biết có nhiều điều cấm kỵ như vậy.

Hân Hân lại đau đầu, nhiều như vậy, ai mà nhớ hết được chứ!
Một bên khác, nhà họ Vương cũng đang ăn cơm, nhưng bầu không khí vô cùng ủ dột.

Ông cụ nhà họ Vương nghe thấy vẫn chưa chốt được mộ địa, cái miệng trề ra, suýt nữa là có thể treo hai cân thịt heo lên rồi.


Vương Gia Gia ăn cũng mất ngon, buông bát đũa xuống nói: "Ba, ba đừng nghĩ nhiều nữa, cũng không nhất định..."
Lời nói còn chưa dứt, ông cụ đã xua tay: "Thôi, nói mấy lời này làm gì? Không nói tới nữa, không nói tới nữa!"
Nói xong ông ta lại lẩm bẩm: "Ba cũng không sống được mấy ngày nữa, chết thì chết thôi, chết rồi thì tất thảy đều hóa hư vô, quan trọng nhất là các con còn phải sống tiếp kìa, vẫn phải sống cho tốt, ba không sao đâu, tùy tiện tìm một chỗ chôn ba là được."
Vương Gia Gia nhất thời nghẹn lời.

Dù sao mấy chuyện như thế này, chẳng có ai muốn thảo luận cả, làm gì có gia đình nào lại đi thảo luận chuyện mua mộ ở đâu lúc người thân của mình sắp chết chứ?
Nói tóm lại đều là do ngày hôm ấy ông cụ cầm theo tờ rơi quảng cáo mộ địa về nhà.

Nói dễ nghe là gia phong cởi mở, không kiêng kỵ sống chết, xem nhẹ hết thảy.

Nhưng có thật là như vậy không?
Vương Gia Gia chợt cảm thấy hít thở không thông nhưng không thể nào diễn tả ra được.

Ông cụ đặt bát đũa xuống, nói: "Ba ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
Nói xong thì ông ta run rẩy đứng lên, đi về phòng.

Ngay sau khi cửa phòng đóng lại, Vương Nghị Quang hoàn toàn bùng nổ.

"Chị, chị xem lại mình đi, cần gì phải làm ba khó chịu như vậy chứ? Ba cũng đã già rồi, không biết có thể sống tới khi nào, chị không thể chiều theo ý ông ấy được sao?"
"Đúng, là chị không có bản lĩnh, một tháng chỉ kiếm đươc bốn nghìn tệ, muốn mua cho ba một phần mộ cũng không có đủ tiền! Nếu như chị có, chắc chắn sẽ không nói thêm một lời thừa thãi nào, lập tức thỏa mãn tâm nguyện của ba."
"Chị tự nhìn lại mình đi, chị ích kỷ quá rồi đó."
Vương Nghị Quang nói xong, ném đũa, trở về phòng.


Vốn dĩ Vương Gia Gia còn đang mím môi, cố gắng chịu đựng.

Hiện tại cũng không nhịn được nữa, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Cô ấy sai rồi sao?
Cô ấy tính toán như vậy là không đúng ư?
Bà cụ than một tiếng: "Hầy...!Gia Gia, con cũng đừng để trong lòng, ba con chính là như vậy."
Vương Gia Gia nuốt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con sai rồi sao? Ba Tiểu Linh nói nếu con lấy hết tiền ra, anh ấy sẽ ly hôn với con."
Không thể không nói, Vương Gia Gia quả thật quá hồ đồ.

Thật ra có một vài lời, dù là mẹ con thân thiết cũng không nên nói ra.

Sau khi nói ra rồi, sao bà cụ có thể coi như không biết mà không nói với ông cụ, nhưng tương lai khi gặp mặt con rể, chắc chắn sẽ có sự ngăn cách.

Bà cụ im lặng, đáy mắt cũng tràn đầy đau đớn.

"Làm khó con rồi." Bà ta không nhịn được mà thở dài: "Nhưng em trai con vẫn chưa kết hôn, phải nhờ con gánh vác thêm rồi."
"Con thử nghĩ mà xem, hiện giờ em trai con vẫn đang yêu đương thôi, nếu người yêu của nó biết nó là một thằng đàn ông hèn nhát không có bản lĩnh như vậy, có lẽ việc này sẽ thất bại."
"Ba con cũng không còn mấy ngày, mẹ thì đang thúc giục em trai con, để nó tranh thủ thời gian kết hôn.

Nhưng hình như đối phương vẫn còn đang xem xét..."
Nếu như đằng nhà gái biết nhà bọn họ thế này, Vương Nghị Quang chỉ biết dựa dẫm vào người nhà, nhà họ chắc chắn sẽ không chịu gả con gái qua.

Không chỉ không gả tới, mà nếu những lời này bị truyền ra ngoài, làm gì còn con gái nhà ai dám gả tới nhà bọn họ nữa chứ, bà ta cũng rất khó xử, không thể trơ mắt nhìn con trai mình không lấy được vợ như vậy được...!
Vương Gia Gia kiên quyết nói: "Nhưng dựa vào đâu mà bắt con phải chi trả toàn bộ chứ? Con cũng có gia đình của chính mình, nó mua nhà là con chi tiền đặt cọc, ba nằm viện trị bệnh bằng hoá chất tốn tới mấy chục vạn, cũng là con chi, hiện tại chỉ bảo Vương Nghị Quang bỏ ra mười vạn góp tiền mua một phần mộ thì có vấn đề gì chứ?"
Bà cụ thở dài: "Còn không phải là vì nó không có tiền sao?"

Vương Nghị Quang đột nhiên mở cửa đi ra, hét lên: "Mẹ, mẹ có biết chị nói gì với con không? Chị ấy bảo con bán nhà đi đó!"
Vương Gia Gia khó thở quát: "Vương Nghị Quang!"
Vương Nghị Quang lầm bầm: "Sao, không dám nói hả? Là chính mồm chị nói mà, cũng tự cảm thấy quá đáng rồi à?"
Bà cụ ngạc nhiên, chợt không biết nên nói gì, nhìn hai chị em cãi nhau, bà chỉ có thể đứng giữa khuyên bảo, cuối cùng bất lực trở về phòng.

Ông cụ dán ở sau cửa nghe lỏm, nghe thấy tiếng bà cụ mở cửa tiến vào, lập tức ngồi lại mép giường.

Bà cụ oán giận nói: "Ông xem đi, hai đứa nhỏ cãi nhau rồi đấy, ông thấy hài lòng chưa?"
Ông cụ bĩu môi: "Gia Gia bắt Nghị Quang bán nhà rõ ràng là không đúng!"
Rõ ràng là cô ấy có tiền, chẳng qua cô ấy không muốn bỏ ra cho ông ta mà thôi.

Nói cái gì mà con rể muốn ly hôn với cô ấy, còn lâu ông ta mới tin.

Con rể nhà họ cũng kiếm được không ít tiền, gia đình riêng của Gia Gia khá giả như vậy cơ mà.

Nhưng con trai ông ta thì sao? Con trai ông ta vất vả biết bao, thu nhập còn không bằng một phần mười của chị gái nó.

Chẳng lẽ hai chị em không nên giúp đỡ lẫn nhau à? Ai dư giả hơn thì phải giúp người khó khăn hơn một chút chứ?
Với lại hôn sự của Nghị Quang mãi mà chưa chốt được, bởi vì nhà gái nói muốn hai mươi vạn tiền sính lễ.

Theo ý ông ta thì Gia Gia nên xử lý xong hôn sự cho em trai, ông ta chết cũng nhắm mắt.

Một đứa con gái hiểu chuyện, không nên làm ba mẹ già phải nhọc lòng mới phải.

Thế mà lại còn cãi nhau ở trong nhà như vậy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận