Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Đầu chồng Vương Gia Gia ong ong, nét mặt đờ đẫn, kéo vợ về phía cầu...!
Nếu không có gì thay đổi thì chẳng mấy chốc sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đúng lúc hai vợ chồng chuẩn bị nhảy cầu thì đột nhiên một chiếc xe địa hình điên cuồng phóng tới, phanh két một tiếng chói tai rồi dừng lại bên cạnh hai người!
Một bóng người nhỏ bé nhảy ra khỏi xe, vừa chạy vừa ‘ha’ một tiếng, ném một lá bùa ra ngoài.

Hula…
Ngọn lửa màu xanh bùng cháy, kèm theo đó là vài tiếng kêu thảm, chồng của Vương Gia Gia là người đầu tiên hoàn hồn.

Lúc này, anh ấy đã phát hiện ra mình đang đứng trên cầu, tay kéo Vương Gia Gia, đang chuẩn bị ném cô ấy xuống khỏi cầu.

Lưng anh ấy lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng kéo Vương Gia Gia quay lại.

Vừa ngoảnh đầu, anh ấy đã trông thấy hai đứa bé sau lưng mình, một nam một nữ.

Bé trai nhìn qua khoảng bảy - tám tuổi, bé gái cùng lắm cũng mới bốn - năm tuổi.

Giọng nói của cậu bé đứt quãng: “Em gái….

chờ anh….

chờ anh với!”
Chồng của Vương Gia Gia “…?!”
Da đầu anh ấy tê dại, lông tơ cũng dựng đứng.

Chỉ nghe bé gái an ủi: “Chú ơi, đừng sợ, con không phải ma quỷ đâu!”
Một người đàn ông rất cao khác bước xuống xe, tay cầm lưới đánh cá, chuông kêu leng keng.

“Kịp không con?” Người đàn ông hỏi.

Cô bé trả lời: “Kịp ạ!”
Cậu bé lại hỏi: “Em ơi, còn… còn quỷ hồn không?”
Hình như cậu bé chỉ quan tâm tới quỷ.

Chồng của Vương Gia Gia hồ nghi, hỏi: “Mấy người là ai?”
Mộc Quy Phàm nhếch môi, thờ ơ đáp: “Nói ra chắc anh không tin, chúng tôi tới đây để bắt cá!”
Chồng của Vương Gia Gia “…”
Nửa đêm đến cầu câu cá?
Quỷ cũng chẳng tin!
Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh Vương Gia Gia, duỗi bàn tay nhỏ bé mềm mại ra gõ nhẹ vào đầu cô ấy.

Bang~bang~bang~
"Wow, cứng quá!" Túc Bảo kết luận.

Mọi người "..."
Cô bé lẩm bẩm: “Gà trống vàng gáy, trời sáng, mí mắt kéo xuống dưới má… Gà trống vàng gáy, mau đứng dậy đi, oán quỷ sau ba tiếng gáy dài sẽ biến mất…”
Mộc Quy Phàm và Tô Tử Du đều nhìn Túc Bảo, trong tay cô bé xuất hiện một chiếc chuông vàng, kêu vo vo ba lần.

Chồng của Vương Gia Gia đang thắc mắc liệu cô bé này có phải là đạo sĩ không? ? Có vẻ khá chuyên nghiệp...!
Một giây tiếp theo, anh ấy nhìn thấy Túc Bảo kéo miệng Vương Gia Gia mạnh đến mức cả cơ thể nhỏ bé ngã ngửa về phía sau.

“Ya~” Cô bé hét lên bằng chất giọng non nớt.

Khó khăn lắm Vương Gia Gia mới mở miệng, Túc Bảo nhanh chóng cầm một nắm bùa màu vàng nhét vào trong miệng cô ấy.

Một lá bùa rơi xuống, cô bé con vội vàng nhặt lên thổi thổi, lẩm bẩm nói: "Không sao, không sao cả, rơi xuống đất chỉ cần nhặt lên trước 3 giây là vẫn sạch sẽ!"
Chồng của Vương Gia Gia “…”
Chà, có vẻ như anh ấy kết luận hơi sớm thì phải.

Lá bùa màu vàng trong miệng Vương Gia Gia bùng lên ngọn lửa màu xanh lục, sau đó cô ấy phun ra một luồng khí đen.

Chồng của Vương Gia Gia không nhìn thấy khí đen mà chỉ trông thấy lá bùa màu vàng nhét vào miệng Vương Gia Gia, không biết đó là thủ đoạn gì mà đột nhiên hóa thành tro bụi.

Túc Bảo ân cần giải thích: "Dì bị trúng tà rồi, ăn tro của lá bùa xong sẽ ổn thôi!"
Chồng của Vương Gia Gia lập tức nghĩ đến việc đốt nước bùa để đút cho bệnh nhân ở nông thôn uống, rõ là hoang đường.

Anh ấy phải tin vào khoa học...!
"Vô dụng thôi.

Chú sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện..." Anh ấy nói.

Nhưng, anh ấy còn chưa dứt lời thì đã trông thấy Vương Gia Gia bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“A, là con à?” Cô ấy kinh ngạc nói: “Tiểu bảo bối, sao con lại ở đây….”
Lời nói của chồng Vương Gia Gia nghẹn luôn trong cổ họng.

Túc Bảo thở dài: "Dì, dì tỉnh rồi! Con và ba đi ngang qua, định ra ngoài...!Ừm, bắt cá."
Tô Tử Du tiếp lời: “Kết quả trông thấy dì bị ngất, chú này còn toan kéo…..

kéo dì quay lại!”
Lúc này, Vương Gia Gia mới quay đầu nhìn chồng ở sau lưng.

Nỗi sợ hãi trước khi hôn mê lại nổi lên, những giọt nước mắt tủi thân của cô ấy rơi lã chã.

“Sao anh còn quan tâm đến em làm gì?” Cô ấy bướng bỉnh nói: “Em không cần anh quan tâm.”
Chồng của Vương Gia Gia chỉ cảm thấy lồng ngực bí bách khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời khó nghe.

“Em đứng dậy được không?” Anh ấy phát hờn nói: “Nếu em không dậy được, anh sẽ cõng em.”
Vương Gia Gia cố gắng vịn vào hàng rào bên cạnh cầu để đứng dậy, nhưng chân cô ấy mềm nhũn, chẳng hiểu sao không thể đứng lên được.

Cuối cùng chồng cô ấy cũng cõng cô ấy trên lưng, cả hai đều không nói một lời.

Túc Bảo lắc đầu: "Ôi, người lớn thật phức tạp."
Mộc Quy Phàm không quan tâm đến điều này.

Anh nhìn lưới đánh cá trong tay, nheo mắt lại, nói: “Còn đánh cá không con?”
Túc Bảo gật đầu: "Ba, ba cứ quăng tấm lưới như thế này nè~"
Cô bé giơ hai bàn tay nhỏ bé của mình lên và làm mẫu.

Mộc Quy Phàm nhướn mày, ném như vậy ư?
Anh quăng tấm lưới ra!
Đầu cầu và ngã tư là những nơi dễ gặp ma quỷ nhất!
Dù Mộc Quy Phàm không trông thấy gì, nhưng sau khi anh ném lưới ra, tấm lưới bỗng động đậy một cách quỷ dị, những chiếc chuông bên trên còn phát ra tiếng leng keng.

Hai mắt Tô Tử Du sáng lên: "Có cá!"
Cuối cùng thì lưới đánh cá mà cậu cải tiến cũng phát huy tác dụng rồi!
Sự ngạc nhiên cũng xuất hiện trong mắt Mộc Quy Phàm - Ừm, anh lại tiến gần hơn một bước đến việc ‘đổi nghề’ rồi.

Tô Tử Du vừa hưng phấn vừa sợ hãi vừa mong đợi chạy tới, nắm lấy dây lưới đánh cá kéo về.

“Em ơi mau nhìn nè, có cá to!”
Túc Bảo tháo hồ lô linh hồn ra giơ cao: "Nè! Con hô một tiếng các chú dì có dám trả lời không?"
Lời vừa dứt, toàn bộ khí đen vô hình đều bị hấp thu vào hồ lô.

Các quỷ hồn còn chưa kịp lên tiếng "..."
Cảm giác như lời ban nãy của Túc Bảo chỉ là lời kịch trước khi bắt quỷ!!
Người chồng đang cõng Vương Gia Gia như chết lặng, lúc này trông anh ấy giống một tên ngốc nặng 75kg, đôi mắt mở to như chuông đồng.

Đây có phải là ‘bắt cá’ mà mấy người kia vừa nói không?
Hoàn toàn chẳng có gì hết!
Đã thế còn làm ra vẻ thần bí nữa chứ!
Chả hiểu ra sao cả…
“Hai người định về đâu?” Mộc Quy Phàm hỏi.

Chồng của Vương Gia Gia nói: “Chúng tôi về nhà… vừa rồi cảm ơn mấy người.”
Tuy anh ấy chẳng hiểu chuyện gì.

Nhưng nếu họ không đến kịp thời và đánh thức anh ấy bằng tiếng hét thì có lẽ anh ấy đã nhảy khỏi cầu rồi.

Trời vẫn chưa sáng, Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 5 giờ 44 phút sáng, cũng không biết vợ chồng Vương Gia Gia đã bị mắc kẹt trên cầu bao lâu rồi.

Anh nhìn Túc Bảo: “Về nhà hay là?”
Túc Bảo bấm ngón tay, lẩm bẩm: "Hả? Có người đến cướp quỷ của chúng ta à?"
Tô Tử Du hỏi “Gì cơ? Có người muốn cướp KPI của chúng ta ư?”
Sao có thể để kẻ khác cướp mất KPI của em gái cậu!
Một sợi lông của quỷ hồn cũng không được phép lấy đi!
“Chúng ta cướp trước!” Tô Tử Du nhìn đồng hồ, hưng phấn nói: “Quét gọn hết!”
Cậu vung nắm đấm một cách kiêu ngạo.

Túc Bảo cũng ngạo nghễ vung nắm đấm nói: “Quét gọn hết!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui