Cố Thất Thất nói tiếp: "Có rất nhiều chất liệu để làm búp bê, bao gồm nhựa, đất sét v.v., chưa kể những loại chất liệu thích hợp khác.
Các thiết kế búp bê khác nhau sẽ có công thức riêng về chất liệu và tỷ lệ.
Đó là những công thức bí mật.
Công thức khác nhau thì kết cấu mềm và cứng khác nhau, v.v..”
"Công ty được chị thuê luôn làm búp bê có chất lượng rất tốt.
Yêu Yêu chín tuổi nhưng chưa hề bị ố vàng, thay vào đó càng trở nên ấm áp và mềm mại hơn theo thời gian..."
Cố Thất Thất nhìn Yêu Yêu một cách trìu mến.
Túc Bảo mím môi nhìn con búp bê trong tay bé.
“Chị Thất Thất, con búp bê này có chút vấn đề đó….”
Cố Thất Thất lập tức lo lắng nói: "Có vấn đề gì vậy? Không thể nào!!"
Cô ấy nhanh chóng đón búp bê vào lòng và nói: "Hôm qua lúc chị nhìn không vấn đề gì mà..."
Cố Thất Thất quay Yêu Yêu một vòng thì phát hiện ra một vết nứt nhỏ ở gốc búi tóc của nó.
Khoảng hai milimét, quả nhiên có vấn đề.
Cố Thất Thất lập tức đau lòng: “Xem ra lâu ngày vẫn phát sinh vấn đề….
Bây giờ chị sẽ liên hệ với công ty làm búp bê để sửa lại.”
Cô ấy bảo Túc Bảo đợi mình rồi sang một bên gọi điện thoại.
Túc Bảo nhìn Cố Thịnh Tuyết, nói: “Chị Tiểu Tuyết, chị nhìn ra vấn đề không?”
Cố Thịnh Tuyết buông con búp bê trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Vấn đề duy nhất là không biết vì sao búp bê lại thu hút rất nhiều âm khí, sau đó thì quỷ đến trú ngụ."
Cố Thịnh Tuyết ngẩng đầu nhìn quanh phòng Cố Thất Thất rồi kiểm tra phương hướng.
Có lẽ vị trí của căn phòng bị sai hoặc có thứ gì đó không sạch sẽ bị bỏ sót lại khi xây dựng căn nhà? Hoặc cũng có thể do chị gái cô bé đã mang thứ gì đó không sạch sẽ về nhà sau khi quay phim.
Trước đây cô bé không hề nhận ra trong phòng này có quỷ, thậm chí hai ngày nay cô bé đi qua cánh cửa của căn phòng này cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Không thể nào, cô bé không thể kém như vậy được, chắc chắn bọn quỷ này đã lẻn vào phòng từ ngày 14 tháng 7….
Nhưng, mấy hôm nay cô bé đều ở biệt thự nhà họ Cố, quỷ lẻn vào cũng không hay biết gì….
há chẳng phải trình độ của cô bé càng tệ hại hơn sao?
Mặt Cố Thịnh Tuyết hiện lên vẻ rét lạnh, trong lòng như sụp đổ.
Nhìn Cố Thịnh Tuyết đi tới đi lui khắp căn phòng để kiểm tra với chiếc la bàn trên tay, Túc Bảo lắc đầu nói: "Chị Tiểu Tuyết, chị không làm được rồi!"
Cố Thịnh Tuyết "..."
Gương mặt lạnh lùng của Cố Thịnh Tuyết lập tức hiện lên sự tức giận.
Sao lại không được!
Ai nói cô bé làm không được!
Nếu búp bê có thể thu hút âm khí thì có lẽ vật liệu làm búp bê được trộn những thứ chứa âm khí như tro cốt…
Cô bé có thể nhìn ra vật liệu có trộn tro cốt hay không đó nha!
Cố Thịnh Tuyết lạnh lùng nói: “Em muốn nói trong búp bê trộn tro cốt hả? Làm gì có chuyện chị không nhìn ra được.
Thế nên, em đã đoán sai rồi.
Chị khuyên em nên về nhà và nâng cao thực lực đi, đừng có thấy trong búp bê có quỷ hồn thì liền nghĩ tới nguyên nhân vật liệu bị trộn tro cốt, em xem phim quá nhiều rồi đó!”
Bình thường Cố Thịnh Tuyết không nói nhiều như vậy, nhưng hễ thấy Túc Bảo là cô bé lại thấy không vui.
Túc Bảo nhìn Cố Thịnh Tuyết với vẻ thông cảm, nói: “Chẳng trách chị phải cố gắng dùng la bàn để kiểm tra khắp phòng như vậy, hóa ra là do chị quá kém!”
Cố Thịnh Tuyết "..."
Quá đáng lắm rồi nha!
“Thế em nói nguyên nhân xem nào!” Cố Thịnh Tuyết hơi tức giận.
Bình thường, Túc Bảo sẽ không chọc giận người khác.
Nếu chẳng may khiến ai đó giận, bé sẽ lập tức phát hiện ra và kịp thời dừng lại.
Lúc này, bé lại không kiềm chế được mà le lưỡi, sau đó nói: “Những con búp bê này đúng thực đã được trộn lẫn tro cốt của con người, nói ra chắc chị không tin.”
Cố Thịnh Tuyết cười lạnh nói: “Kém cỏi!”
Vốn dĩ Cố Thịnh Tuyết luôn tuân theo câu nói ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong.’ Nhưng xem ra, Túc Bảo cũng chẳng có gì ghê gớm!
Trong người những con búp bê này tuyệt đối không có lẫn tro cốt, cô bé có cách để xác nhận điều đó, nói không có thì chắc chắn không có!
Túc Bảo có thể bắt quỷ hồ đồ, nhất định là có người giúp Túc Bảo, hoặc là chơi ăn gian.
Túc Bảo nghe vậy, lập tức phản bác: “Chị mới kém, chị mới kém, chị là Chân Cơ vào vườn rau để hái rau!” [1].
[1]: Câu nói phổ biến trên mạng, chỉ những người chơi game quá kém!
Cố Thịnh Tuyết: “….”
Muốn đấm một cái thật mạnh!
Túc Bảo đang thách thức sự nhẫn nại của cô bé đấy!
Túc Bảo chỉ tay vào búp bê, nói: “Trong con này có tro cốt, chị xem đi, đã kém còn không cho người khác chê!”
Cố Thịnh Tuyết nói: “Không có, chị nói không có là không có!”
Cô bé không tin ngay cả điều này cô bé cũng không nhìn ra được.
Túc Bảo: “Có, em nói có là có!”
Cố Thịnh Tuyết: “Không có!”
Túc Bảo: “Có!”
Hai cô bé bắt đầu cãi nhau, chị một câu em một câu.
Khi Tô Lạc đi lên tầng hai thì bắt gặp cảnh này.
"Ừm, đây là sao...?" Anh hỏi: "Tại sao lại cãi nhau như vậy?"
Túc Bảo bĩu môi nói: "Con nói chị ấy kém, chị ấy lại không chịu thừa nhận."
Cố Thịnh Tuyết càng tức giận càng trở nên lạnh lùng, cười mỉa nói: "Em không kém, em là giỏi nhất được chưa!"
Túc Bảo "Cảm ơn chị~!"
Cố Thịnh Tuyết tức giận, phất tay áo bỏ đi, nhưng đi được hai bước lại vòng lại lấy một con búp bê, sau đó xoay người rời đi.
Gọi điện xong, Cố Thất Thất phát hiện ra Cố Thịnh Tuyết vừa lấy đi một con búp bê, vội đuổi theo: “Em lấy búp bê của chị làm gì?”
Cố Thịnh Tuyết không buồn ngoảnh đầu lại.
Mấy con búp bê này vô cùng quan trọng với Cố Thất Thất, cô ấy lập tức chạy lên chắn đường.
Tô Lạc hỏi Túc Bảo: “Tiểu bảo bối, có chuyện gì vậy con?”
Mới mấy phút không gặp mà bé con đã cãi nhau với người ta rồi.
Trước đây Túc Bảo luôn rất ngoan mà, sao hôm nay lại hơi khác thường như vậy, nhìn xem Túc Bảo chọc giận em gái của Cố Thất Thất tới mức nào.
Túc Bảo chỉ tay vào tủ trưng bày: “Cậu tư, nhìn mấy con búp bê kia đi!”
Tô Lạc hỏi: "Những con búp bê này làm sao vậy?"
Anh thờ ơ liếc nhìn nó, dường như không có gì khác biệt.
Túc Bảo nói: “Những con búp bê này là búp bê ma thật đó, chúng được làm từ tro cốt của con người.”
Tô Lạc "..."
Cả người anh cứng đờ.
Anh nhìn lại đám búp bê, chỉ cảm thấy chúng đang nhìn anh chằm chằm, dõi theo động tác của anh...!
Nụ cười của Tô Lạc cứng ngắc: “Túc Bảo, con đang đùa à…”
Túc Bảo lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không ạ.
Những con búp bê này được làm từ tro cốt của con người, nhưng chị Tiểu Tuyết nói không phải, thế là chúng con bắt đầu cãi nhau.
Chị ấy chuyên bắt quỷ nhưng đến quỷ ở trong nhà cũng chẳng hay biết, bởi vậy con mới bảo chị ấy là Chân Cơ hái rau…..”
Tô Lạc "..."
Em gái của Cố Thất Thất...cũng có thể nhìn thấy quỷ ư?
Nhưng lời Túc Bảo vừa nói… gì mà Chân Cơ vào vườn rau...!
Khóe miệng anh khẽ giật: "Ai dạy con cái đó thế?"
Ánh mắt Túc Bảo trong sáng ngây thơ, bé nói: “Ba con dạy ạ!”
Tô Lạc nhất thời nghẹn họng.
Lúc này, Cố Thất Thất quay về phòng.
Tô Lạc nghĩ đến căn phòng đầy búp bê của cô ấy, không hiểu sao nhìn người đồng nghiệp mà anh đã làm việc cùng hơn nửa năm, anh lại có cảm giác như nhìn thấy ma quỷ…...