Túc Bảo đang tập trung gặm dưa hấu bỗng dưng phát hiện mọi người đang chào tạm biệt thì vội ngẩng đầu lên: "Ơ?"
Đến lúc về nhà rồi à? Bé hơi chưa muốn về...!
Bé còn chưa tìm được cơ hội đánh Tiểu Bát đến khóc...!Không không, là chưa tìm được cơ hội thảo luận chuyện con nít với chị Tiểu Tuyết mà!
Tô Lạc: "Vậy, tạm biệt mọi người."
Anh cười khẽ, trên người là bộ vest màu đen đính kim cương tinh xảo lấp lánh, khiêm tốn mà sang trọng, dù vẻ mặt đầy khách sáo nhưng tổng thể vẫn toát lên khí chất thanh cao thoát tục.
Hoàn toàn không nhìn ra vì sợ hãi nên mới rời đi...!
Túc Bảo: Thôi thôi.
Dù sao cũng là cậu ruột của mình, cậu muốn về nhà thì bé dẫn về, còn Cố Tiểu Bát...!À không, là chị gái Tiểu Tuyết, lần sau lại hàn huyên vậy!
Túc Bảo mỉm cười, hai mắt cong cong, vẫy tay với cô bé: "Tạm biệt chị Tiểu Bát nhé!"
Cố Thịnh Tuyết: "..."
Đã nói tên cô bé không phải Cố Tiểu Bát rồi mà!
Mặc dù bố mẹ và chị gái đều gọi cô bé là Cố Tiểu Bát nhưng không hiểu sao qua miệng Túc Bảo, cô bé càng chán ghét cái tên này hơn!
***
Về đến nhà, Túc Bảo lập tức đi tìm Tô Tử Du.
"Câu lạc bộ búp bê 'Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân'?" Tô Tử Du sững sờ: "Nơi này có vấn đề gì à?"
Túc Bảo hạ thấp giọng, ghé vào tai cậu thì thầm: "Trong búp bê bọn họ làm ra chứa tro cốt của con người."
Tô Tử Du: !!!
Cậu không nhảy cẫng lên nhưng cả người đã sởn hết gai ốc rồi, thậm chí còn cảm giác tóc tai trên đầu cũng dựng lên hết!
"Ngôi nhà, ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân đúng không..."
Tô Tử Du bật máy tính, cố kiềm chế cơn run rẩy nhập ký tự vào khung tìm kiếm.
Trên mạng có giới thiệu ngắn gọn về câu lạc bộ này, điều kỳ quặc là hầu hết các câu lạc bộ búp bê đều đăng thông tin giới thiệu của mình rất chi tiết, kèm theo là hình ảnh đủ loại kiểu dáng búp bê đã hoàn thiện.
Nhà này ngược lại, ngoại trừ địa chỉ, số điện thoại và một vài tấm ảnh đặc biệt ra thì trống trơn.
Tô Tử Du lướt diễn đàn, vừa xem vừa nói: "Chiến lược marketing của câu lạc bộ búp bê này khá tốt...!Danh tiếng không tệ, búp bê làm ra vô cùng chân thật, khách hàng tỏ vẻ rất tích...Có điều giá mỗi con búp bê đều đắt xắt ra miếng!"
Cậu chỉ vào một bức ảnh: "Con búp bê này rất nổi tiếng trên mạng và trong giới trẻ em, là sản phẩm của nhà này, tên Yêu Yêu, giá một triệu tệ chưa bao gồm trang phục và đạo cụ."
Tô Tử Du quan sát, nếu tính thêm cả trang phục đạo cụ thì con số lên tới năm triệu lận.
Mặc dù rất nhiều cô gái thích búp bê đặt làm riêng nhưng không nhiều người đủ khả năng chi trả một khoản tiền lớn như vậy cho một con búp bê.
Túc Bảo nhìn ảnh rồi thốt lên: "Đây là búp bê của chị Thất Thất."
Tô Tử Du: "Ờm..."
Búp bê không xấu, người làm ra con búp bê đó mới có vấn đề.
Cậu hỏi cục bột nhỏ: "Em muốn tới cửa hàng bọn họ xem thử không?"
Túc Bảo gật đầu: "Dạ muốn."
Tô Tử Du nhìn thời gian và đường đi: "Ở tòa nhà văn phòng trung tâm quận Tây Lương, sáng mai chúng ta đi xem."
Túc Bảo hỏi: "Bọn mình lén trèo tường đi được không?"
Khóe miệng Tô Tử Du khẽ co giật.
Đương nhiên là không rồi.
Dượng cậu lợi hại, vác theo hai đứa nhóc vẫn có thể vượt nóc băng tường, cậu trèo lên còn chưa xong nữa là.
Ban ngày các cậu đều bận rộn, dượng cũng tới quân đội...!
Nhờ bà nội, chắc chắn bà sẽ trông chừng bọn họ mọi lúc mọi nơi, không tiện hành động lắm.
"Tìm anh trai anh, đi nào!"
Mặc dù đều là trẻ con nhưng thái độ của bà nội với anh trai Tử Chiến không giống với cậu, trong mắt bà cụ, anh trai đã là người lớn rồi.
Phòng Tô Tử Chiến.
Sau khi nghe hai đứa em bảo sáng mai muốn đi mua sắm ở khu thương mại trung tâm quận Tây Lương, Tô Tử Chiến còn không thèm nhấc mí mắt lên: “Anh không đi.”
Cậu không thích dạo phố, không thích nơi đông người.
Túc Bảo xin xỏ: "Anh cả, đi đi mà, Túc Bảo dẫn anh đến nơi ít người!"
Bé cũng biết ông anh cả của mình không thích nơi đông người, thế bé dẫn anh ấy đến nơi nhiều quỷ được không nhỉ? Đảm bảo rất ít người qua lại.
(Tô Tử Chiến: Xin cảm ơn.)
Tô Tử Chiến lạnh nhạt lật sách, không hề bị lay động: "Hai đứa tìm bà nội đi."
Bà nội rảnh rỗi như vạy, ngày nào cũng kéo ông nội ra quảng trường quay video bà cụ nhảy múa rồi đăng lên mạng, tài khoản douyin sắp vượt mốc mười ngàn fans luôn rồi.
Tìm bà nội ấy, tìm cậu làm gì, cậu rất bận, đọc sách có ý nghĩa hơn tất cả những chuyện khác rất nhiều.
Tô Tử Du thất vọng, cậu hiểu anh mình, anh ấy nói không đi thì nhất định sẽ không đi.
Cậu nghĩ cách khác, định hỏi anh mình ngày mai bố có rảnh không thì Túc Bảo bỗng sụt sịt rồi nắm lấy góc áo Tô Tử Chiến lắc lắc, nom rõ tội nghiệp: "Anh ơi, đi với em đi mà!"
Tô Tử Chiến: "..."
Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm hàng chữ trong sách hồi lâu không nhúc nhích, cuối cùng đành chịu thua: "Chỉ một lần này thôi nhé."
Xong còn đệm thêm: "Không được dẫn Hân Hân theo đâu đấy."
Túc Bảo và Tô Tử Du gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Dạ dạ dạ!"
Hai người vui vẻ ra ngoài, thậm chí cục bột nhỏ còn vung vẩy hai tay hát vang: "Ồ lá la~"
Tô Tử Du: "Lá la~"
Tô Tử Chiến: "..."
Em trai mình biến thành dáng vẻ như hiện tại từ lúc nào vậy nhỉ, so với lúc trước như hai người khác nhau, đúng là ranh con gió chiều nào theo chiều ấy.
Ánh mắt Tô Tử Chiến đầy ghét bỏ, duỗi tay lật sách, tiếp tục chìm đắm trong biển tri thức.
Ngày hôm sau.
Lúc ăn sáng, Tô Tử Du cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng: "Bà nội ơi, hôm nay con và Túc Bảo định đi mua sắm ở khu thương mại trung tâm quận Tây Lương ạ...!Anh trai dẫn bọn con đi."
Bà cụ Tô đang định nói không được thì nghe thấy Tô Tử Chiến dẫn hai đứa đi, không khỏi nghi ngờ liếc cháu trai: "Thật à?"
Tô Tử Chiến lạnh nhạt gật đầu: "Dạ."
Bà cụ Tô gật đầu.
Nếu có Tô Tử Chiến đi theo thì không sao, cậu là người bình tĩnh, hiểu chuyện, có trách nhiệm, mặc dù theo ngành khoa học xã lội nhưng phản ứng nhanh chóng, khi đánh nhau vẫn có thể tẩn đối thủ đến kêu bố gọi mẹ...!
Hân Hân lập tức giơ tay: "Con cũng muốn đi!"
Cô bé lúc lắc đầu nhỏ, trông hệt như bé trai, nhìn từ góc độ nào cũng thấy ngầu đét.
Bà cụ Tô, Tô Tử Du và Túc bảo đồng thanh: "Không được!"
Bà cụ Tô: Hân Hân đi theo phá phách thêm thì có, chẳng khác gì Husky!!!
Tô Tử Du và Túc Bảo vẫn nhớ anh cả dặn không được dẫn Hân Hân theo...!Bé áy náy nhìn Hân Hân.
Suy nghĩ của Tô Tử Chiến giống bà cụ Tô y như đúc, cậu cảm thấy mình không quản được Hân Hân.
Hân Hân tức giận: "Vì sao không được, em gái có thể đi, anh trai có thể đi, chỉ mình con là không được đi?"
Bà cụ Tô chỉ nói một câu đã khiến cô bé tắt tiếng: "Con làm bài tập xong chưa?"
Hân Hân: "..."
Vì sao chứ!
Cô bé chỉ là một đứa trẻ đang học mầm non thôi mà, vì sao phải làm bài tập thế!
Hân Hân chán nản bĩu môi, nhưng đành bó tay chịu trói.
Ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị rời đi thì Tô Tử Tích mới ung dung lên tiếng: "Con cũng đi."
Cả nhà: "..."
Ông cụ Tô không ngẩng đầu, vừa đọc báo vừa nói: "Con không được, hôm nay bà nội con muốn quay chủ đề tiên nữ, con đứng bên cạnh rải hoa."
Tô Tử Tích: "..."
Cuối cùng vẫn là Tô Tử Chiến dẫn Tô Tử Du và Túc Bảo ra cửa.
Nhà họ Tô rất tin tưởng Tô Tử Chiến, ấy thế mà yên tâm cho ba đứa trẻ ra ngoài.
Vốn dĩ cả ba định bắt xe qua đó nhưng nghĩ tới khu thương mại ở trung tâm quận Tây Lương thường xuyên tắt đường nên đành chọn tàu điện ngầm.
Đây là lần đầu tiên Túc Bảo đi tàu điện ngầm, dọc đường bé vô cùng hưng phấn, chốc thì chạy lên trước reo hò vui vẻ, chốc thì chạy về nắm tay hai anh trai.
Tô Tử Chiến im lặng, hình như dẫn em gái ra ngoài cũng không gay go lắm nhỉ?.