Nó ôm cái đầu của mình, móng tay đỏ tươi dài ngoằng, hai mắt vô hồn nhìn hau háu về phía hai ba con Túc Bảo.
Túc Bảo chẳng sợ, nhưng sư phụ không ở bên nên cô bé không phân biệt được con quỷ trước mặt là loại gì.
“Gia chủ!” Vừa vào cửa, một người đàn ông mặc áo choàng màu xám đậm đã cúi đầu chào.
Mộc Quy Phàm đưa bảng hiệu cho anh ta: “Treo ở sảnh chính.”
“Rõ.” người đàn ông mặc áo choàng xám trả lời rồi rời đi.
Đi vào trong, hành lang có chín khúc ngoặt, người qua lại khá nhiều, phần lớn đều là người mặc áo xám túc trực ban đêm.
Túc Bảo mở to hai mắt, cảm giác như bước vào phim truyền hình… Nếu cô bé nhớ không nhầm thì nên gọi là xuyên không nhỉ?
Mọi thứ trước mắt cô bé thật giống như quay trở lại thời cổ đại hay xuất hiện trên ti vi.
Ba chân dài giống vương gia, còn mấy người mặc áo choàng xám là thị vệ.
Thấy ánh mắt hồ nghi của Túc Bảo, Mộc Quy Phàm khẽ xoa đầu cô bé: “Đây chính là nhà của chúng ta.”
Anh nói tiếp: “Về nhà rồi, Túc Bảo.”
Về nhà…
Túc Bảo nhìn sân nhỏ trước mắt mình, trông rất vắng vẻ yên lặng nhưng không hiểu sao bé lại cảm giác được một sự cộng hưởng mơ hồ.
Nhà ông ngoại là nhà, nơi này cũng là nhà nhưng nó mang lại cho bé một cảm nhận hoàn toàn khác biệt, hình như bé đã từng nhìn thấy ở trong mơ rồi.
Chẳng qua cảnh tượng trong mơ mờ mờ ảo ảo, hôm nay được nhìn tận mắt mới thấy vô cùng thân thiết.
Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo đi thẳng về phía từ đường, cả hai dừng lại trước sân nhỏ.
“Người đang yên nghỉ bên trong chính là ông bà nội và ông cố của Túc Bảo.” Mộc Quy Phàm nhẹ giọng hỏi: “Túc Bảo có muốn đi vào thắp một nén hương, dập đầu với ông bà không con?”
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo, chỉ thấy bé đang chăm chú quan sát từ đường, trong lòng anh bỗng dưng hồi hộp.
Nếu con bé không muốn vào thì phải làm sao giờ?
Ai ngờ, cục bột nhỏ lại đáp giòn tan: “Dạ có ạ.”
Ông ngoại nói, ba và ông cố đều là thần giám hộ tài giỏi đáng kính, vậy nên bé cũng phải có lòng kính trọng bọn họ, tuy hiện tại còn chưa quen thuộc… Nhưng mà không sao hết, sau này sẽ quen thôi.
Túc Bảo kiên định nói: “Con muốn thắp hương cho ông nội, bà nội và ông cố ạ.”
Mũi Mộc Quy Phàm hơi cay cay, khàn giọng đáp: “Được, đúng là bé ngoan của ba.”
Anh bước từng bước nặng trĩu về phía cửa từ đường, bỗng nhiên sực nhớ ra cái gì: “Túc Bảo, con vẫn chưa gọi ba.”
Thế mà nhóc con này lại gọi ông nội, bà nội và ông cố trước, người ba là anh chỉ xếp hạng bốn thôi sao?
Thấy Túc Bảo cứ dán mắt vào khung cửa không trả lời, Mộc Quy Phàm khó hiểu gọi: “Túc Bảo ơi?”
Túc Bảo quay sang nhìn anh, khẽ chớp mắt, cuối cùng cũng chịu cho anh một câu trả lời chắc nịch: “Ba!”
“Shh!” Đáy lòng Mộc Quy Phàm lập tức trở nên kích động, cả người lâng lâng, kết quả đập đầu cái bốp vào khung cửa.