Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mộc Quy Phàm híp mắt, dáng vẻ anh vẫn “bình chân như vại” nhưng giọng nói trong trẻo lại không giấu được vẻ ngạo nghễ: “Không tệ, con về luyện thêm một chút, cố gắng sau này dùng tay không bổ đầu kẻ địch.”

Mọi người: “…”

Một cô bé mềm mại đáng yêu như vậy… Sao lại dạy cách bổ đầu!

Đừng dọa cháu gái cưng của họ chứ!

Sau một phen thao tác thần thánh, Túc Bảo đã thành công chiếm được trái tim của đám đàn ông sắt thép. Các đường chủ ai nấy đều yêu thích cục bột nhỏ không nỡ buông tay, muốn ôm bé đi tham quan sơn trang nhà họ Mộc.

Mộc Quy Phàm lạnh lùng hỏi: “Đều không có việc gì làm hết à?”

Anh còn chưa ôm con gái đủ đâu, tới lượt bọn họ chắc?

Mọi người đành phải lưu luyến đi làm việc.

Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo, nói: “Đi thôi, nên dẫn con về rồi. ”


Túc Bảo: “Dạ dạ!” Bé muốn ăn cơm bà ngoại nấu!

Mộc Quy Phàm đi về phía chiếc xe việt dã theo thói quen, bỗng nhiên anh sực nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nói: “Chúng ta không ngồi chiếc này nữa. ”

Túc Bảo liếc nữ quỷ đã yên vị trên hàng ghế sau: “Vì sao ạ?”

Mộc Quy Phàm thản nhiên nói: “Không sạch sẽ.”

Túc Bảo nửa hiểu nửa không, xe rất sạch sẽ mà, chẳng lẽ ba nói “không sạch sẽ” là đang ám chỉ nữ quỷ kia?

Nhưng mà ba có nhìn thấy quỷ đâu.

Túc Bảo khó hiểu, ghé sát vào tai Mộc Quy Phàm thì thầm: “Ba ơi, ba cũng nhìn thấy dì ôm đầu à?”

Mộc Quy Phàm: Ôm đầu gì?

Anh lần theo tầm mắt Túc Bảo nhìn về phía hàng ghế sau, các cụ thường nói trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ, chẳng lẽ bé thấy…


Nghĩ tới đây, Mộc Quy Phàm đột nhiên giật mình nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cạn lời.

Anh nghĩ gì vậy? Đang thời đại khoa học, công bằng bình đẳng dân chủ đấy!

“Không.” Mộc Quy Phàm nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo: “Đừng nói bậy.”

Anh lại dẫn Túc Bảo tới gara, chọn một chiếc việt dã màu xanh quân đội rất ít khi dùng, lái về phía nhà họ Tô.

Túc Bảo nằm nhoài bên cửa sổ nhìn ra sau, nữ quỷ ôm đầu đang vận hết tốc lực đuổi theo bọn họ.

“Ồ, có thể đi lại giữa ban ngày ban mặt luôn à, chắc là ác quỷ nhỉ!” Bé lẩm bẩm: “Rốt cuộc là loại quỷ gì nhở?”

**

Nhà họ Tô đợi đến giữa trưa mới nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội đầy kiêu ngạo xuất hiện, kít một tiếng dừng trước cửa trang viên.

Túc Bảo thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hét lớn bằng giọng sữa: “Bác Nhiếp ơi, mở cửa cho con với ạ.”

Chú Nhiếp vội vàng mở cửa, mừng rỡ nói: “Tiểu tiểu thư, cuối cùng con cũng về, bà ngoại nhớ con lắm đấy.”

Đột nhiên, ông nhìn trán Túc Bảo, lập tức hoảng hốt.

Đây… Đây, thế này là sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận