Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Túc Bảo chạy ra sau vườn hoa, nhìn bầu trời, rồi lại nhìn vườn hoa, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Con tìm gì? Để ba giúp con!”

Đôi mắt đen của anh thoáng hiện ý cười, ngữ khí pha chút biếng nhác: “Không có gì là ba con không tìm được nha!”

Có lẽ anh tưởng đồ chơi của Túc Bảo rơi từ trên lầu xuống.

Dù đó là món đồ chơi gì và nhỏ thế nào đi chăng nữa thì đối với anh tìm đồ chỉ dễ như trở bàn tay.

Túc Bảo lắc đầu không đáp. Lỡ nói ra hù cho bà ngoại sợ chết khiếp thì sao được?

Lần trước bà ngoại cô bé bị cơ thể đầy máu của Tư Diệc Nhiên dọa cho đứng tim rồi nha.

Tô Tử Du theo sát phía sau, cậu lo lắng nhìn quanh quất bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng nữ quỷ đâu.

Lúc này cậu mới ổn định lại tâm trạng, vừa mở miệng đã tính toán theo bản năng: “Dựa theo parabol…”

Cậu dùng mắt ước tính khoảng cách từ cửa sổ đến vườn hoa, còn có góc độ mà cái đầu quỷ bay ra bên ngoài.

“Chắc là ở bên này…”

Quỹ đạo của hình parabol có thể tìm được, trừ phi nữ quỷ đổi hướng giữa đường…..

Túc Bảo không biết parabol là gì.

Chỉ có trực giác kỳ lạ khiến cô bé cảm nhận được đầu của nữ quỷ ở vị trí nào.

Có điều, lần này cũng tìm theo trực giác mà tìm một vòng vẫn không thấy đầu quỷ đâu.

Thân thể không đầu của nữ quỷ bay đi ban nãy cũng mất tăm mất tích.

“Kỳ lạ! Kỳ lạ!” Túc Bảo chau mày, lẩm bẩm.

Bà cụ Tô nói: “Túc Bảo muốn tìm gì, ngoại kêu người tìm cùng con!”

Túc Bảo chỉ đành tạm thời từ bỏ, lắc đầu đáp: “Không có gì đâu bà ngoại ơi, rơi mất một cục rắm đó ạ.”

Bà cụ Tô khó hiểu nhìn về phía Tô Tử Du.

Tô Tử Du: “… Ừm, đúng. Con..con chọc em ấy là đem cục rắm vứt ra ngoài, em ấy tin luôn.”

Mọi người tức thì câm nín.

Bà cụ Tô nói: “Đừng có suốt ngày trêu em con như thế! Em con còn nhỏ nên cái gì cũng tin hết đấy.”

Tô Tử Du lập tức đáp: “Biết rồi ạ!”

Mộc Quy Phàm nheo mắt, liếc nhìn Túc Bảo, rồi lại nhìn Tô Tử Du.

Cô nhóc không tồi nha, che giấu rất tài tình, tiếc thay vẫn lộ ra chút dấu vết của lời nói dối.

“Đi về thôi!” bà cụ Tô nói.

Mọi người đi về, không ai phát hiện ra một cô gái đứng thẳng đờ sau bụi cây trong vườn hoa.

Trong vườn hoa, một nữ giúp việc vặn vẹo cổ một cách khó khăn, cơ thể lại vặn sang một hướng khác hết sức quỷ dị, hình như chưa thích ứng lắm.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ả đã điều chỉnh lại, đầu và thân thể cùng một hướng.

Hai tay cô ả làm động tác ôm vật gì đó như một thói quen, hồi lâu phản ứng ra, cô ả lại đặt tay xuống.

Không rõ có phải chưa thích ứng được hay không, cô ả lại ôm vài lẵng hoa lên người, lúc này mới nở một nụ cười mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui