Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mộc Quy Phàm: “…”

Giây trước áo bông nhỏ vẫn còn ấm áp, giây sau đã hở gió.

Khó ăn như vậy ư? Không phải mấy người Tô Nhất Trần khen nức nở à?

Mộc Quy Phàm gắp một miếng cắn một phát, lập tức ho khan không ngừng, anh vơ vội ly nước bên cạnh lên tu ừng ực, sau đó lặng lẽ nói: “Không sao, ba cũng không khen nổi.”

Ánh mắt mọi người đều hiện lên ý cười, Tô Tử Tích không hề khách sáo cười thành tiếng, khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Tô cũng từ từ giãn ra.

Không cần biết món ăn của Mộc Quy Phàm được bao nhiêu điểm, chỉ cần Túc Bảo thích và công nhận thì nó đáng giá 100 điểm.

**

Bày hoa xong, không biết từ khi nào Tố Phân đã xuống lầu, đang lặng lẽ nhìn trộm nhà ăn bên kia.

Khắp nhà họ Tô đều được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mọi người cười nói rôm rả, vui vẻ hòa thuận.


Đáy mắt Tố Phân vô thức hiện lên một tia oán khí…

Tại sao bọn họ lại sống tốt như vậy?

Rõ ràng trong nước không bằng nước ngoài, chất lượng cuộc sống bên kia cũng cao hơn nhiều nhưng tại sao bọn họ lại hạnh phúc hơn cô ả chứ?

Một tay Tố Phân ôm lẵng hoa, tay kia nắm kéo cắt, không nhịn được siết chặt…

Mộc Quy Phàm bất ngờ quay đầu, dọa Tố Phân hoảng sợ tới mức run tay, kéo cắt rơi xuống đất.

Nghe được tiếng động, mọi người lập tức ngoái lại.

Tố Phân vội vàng nhặt kéo cắt lên: “Xin lỗi… Tôi vô tình làm rơi kéo.”

Nói xong, cô ả bỏ đi thật nhanh như đang chạy trốn.


Mộc Quy Phàm nhìn bóng lưng Tố Phân chằm chằm, thản nhiên nói: “Người làm vườn này có vấn đề.”

Bà cụ Tô nhíu mày, cũng cảm thấy lời nói và hành động của Tố Phân hôm nay hơi kỳ quặc.

Thế nhưng bà đã tự mình kiểm tra người làm vườn này, bởi vì phải phụ trách xử lý toàn bộ vườn hoa trong trang viên và thay hoa trong biệt thự, cũng giống như công việc quét dọn phòng ốc của các chủ nhân vậy, nhất định phải chọn người đáng tin cậy nhất.

“Chắc là trong người không thoải mái hoặc ở nhà có việc gì rồi, để tối nay bác hỏi thử xem.”

Mộc Quy Phàm không nói gì nữa.

Chớp mắt đã đến buổi tối, anh ở tạm phòng cho khách một đêm.

Mộc Quy Phàm nhìn quanh một vòng phòng, trang trí thiên về tông màu đất chín chắn, giường màu xám phối với tủ quần áo và tủ đầu giường cũng màu xám nốt, ngoài ra còn có một chiếc sofa đơn và một bàn trà nhỏ.

Không có đồ nội thất dư thừa nhưng rất phù hợp với tính cách của anh, có thể nhìn ra đã cố tình chuẩn bị trước.

Mộc Quy Phàm lười biếng ngồi xuống sofa, mở điện thoại di động, tìm ảnh Tô Cẩm Ngọc.

Anh lặng lẽ nhìn, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: “Rất xin lỗi vì đã không có cơ hội làm quen với em.”

Nghe nói trước khi chết, người cô lo lắng nhất chính là Túc Bảo, mặc kệ cân nhắc từ khía cạnh nào, anh cũng sẽ chăm sóc cô bé chu đáo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận