Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Tô Tử Du: “…”

Một lát sau, hai ba con trở lại phòng Tô Tử Du, Tô Tử Du nắm chặt góc áo Tô Nhất Trần không dám buông.

Tô Nhất Trần bật hết đèn trong phòng lên, híp mắt nhìn quanh một vòng, đường nhìn bỗng dừng trên tủ quần áo của Tô Tử Du.

Cửa tủ quần áo mở rộng, để lộ quần áo treo gọn gàng bên trong: Hai bộ đồng phục mùa hè, hai bộ đồng phục mùa xuân và mùa thu, một số cái áo thun.

Tô Tử Du trợn to mắt, lắp bắp: “Con, lúc con rời đi cửa tủ quần áo này chỉ hé ra một chút…”

Đúng vậy, chắc chắn lần này cậu không nhớ lầm!

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ như tiếng bước chân, Tô Nhất Trần nhanh chóng đi qua, soạt một tiếng kéo cửa ra.

Ngoài cửa có một cô gái, bên cạnh là Mộc Quy Phàm.

Con dao trong tay Mộc Quy Phàm đang kề sát cổ cô gái đó.


Cô gái này chẳng phải ai khác, chính là Tố Phân!

“Đừng cử động.” ngữ khí của Mộc Quy Phàm rất thản nhiên, nhưng lại pha chút sát khí rét lạnh.

Tố Phân trợn to hai mắt, hoảng loạn nói đi nói lại: “Đừng chặt đầu tôi…. đừng chặt đầu tôi…”

Mộc Quy Phàm nheo mắt.

Hồi chiều khi con dao làm bếp phóng ra ngoài, cô ả này cũng sợ đến mức hồn vía lên mây, lặp đi lặp lại câu đừng chặt đầu tôi.

Khi bị dao kề cổ hoặc thấy dao phóng về phía mình, người bình thường sẽ nói: “Đừng giết tôi.”, “cứu mạng.”

Cô ả này quả nhiên không bình thường.

“Cô là ai? ” giọng Mộc Quy Phàm lạnh như băng.

Mặt Tố Phân trắng bệch, run rẩy đáp: “Tôi…. tôi là Tố Phân…”


Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đưa mắt nhìn nhau một cái.

Tô Nhất Trần hỏi: “Cô làm gì ở đây?”

Tố Phân lắp bắp: “Tôi… tôi không ngủ được, đúng lúc nghe được tiếng động….”

Tròng mắt cô ả khẽ đảo rồi ánh mắt dừng ở Tô Tử Du: “Hình như là giọng của tiểu thiếu gia Tô Tử Du…. tiểu thiếu gia không sao chứ?”

Đáy mắt Tô Nhất Trần thoáng hiện sự lạnh lẽo, nhưng anh chỉ nói: “Không sao, cô về phòng đi.”

Nghe vậy Mộc Quy Phàm liền thu con dao về.

Tố Phân thở hắt ra, dè dặt nhìn Mộc Quy Phàm một cái rồi vội nói: “Vâng…. giờ tôi sẽ về phòng luôn…”

Dứt lời cô ả cuống quýt rời đi.

Tô Tử Du hỏi: “Ba ơi, vậy là sao?”

Tô Nhất Trần đè thấp giọng: “Phòng nghỉ của người làm ở đầu bên kia của trang viên, cách bên này khoảng 500m—- dù con có gào thét thì cô ta cũng không thể nghe thấy được, hơn nữa cô ta còn đến nhanh như vậy.”

Hiệu quả cách âm của cửa, tường và kính trong trang viên nhà họ Tô rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận