Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nếu không, khi Tô Tử Du gõ cửa phòng Tô Nhất Trần ầm ầm như ban nãy, người nhà họ Tô đã sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn rồi.

— Đương nhiên, Mộc Quy Phàm là trường hợp đặc biệt.

“Thứ hai, trong trang viên có nhiều trẻ con, sao cô ta lại biết người hét lên là con?”

Khi trẻ con la hét, rất khó phân biệt đó là giọng của đứa trẻ nào, huống chi Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích đều là 3 bé trai, giọng nói khá giống nhau.

Tố Phân vừa mở miệng ra đã khẳng định chắc chắn tiếng hét là của Tô Tử Du, quá đáng ngờ!!!

Hai điểm vừa phân tích đủ để chứng minh cô ả nói dối!

Đầu óc Tô Tử Du xoay chuyển rất nhanh, khi phản ứng ra thì căng thẳng hỏi: “Ba ơi, ý ba là người trong phòng con ban nãy chính là dì ấy?” . Chương mới nhất tại [ T𝐑 uMT𝐑UY𝑬N.𝖵n ]

Tô Nhất Trần gật đầu, gọi điện kêu chú Nhiếp kiểm tra camera, nhưng không điều tra được gì.

Camera bị người nào đó nhấn dừng hoạt động rồi.


Tô Tử Du cảm thấy, đôi lúc những người có hành tung quỷ dị còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Tô Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Mộc Quy Phàm, vừa hay Mộc Quy Phàm cũng hướng ánh mắt về phía này, đáy mắt hai người thoáng hiện sự ngấm ngầm mưu tính.

Mộc Quy Phàm gật đầu, cố ý nói to: “Vậy tôi về phòng trước.”

Tô Nhất Trần đáp: “Được.”

Tô Tử Du lập tức nói: “Ba, con muốn ngủ trong phòng ba…”

Tô Nhất Trần ừ một tiếng rồi dẫn Tô Tử Du về phòng anh.

Lầu chính của trang viên nhanh chóng chìm vào yên ắng.

Chẳng mấy chốc, cửa lớn lầu 1 bị đẩy ra, một bóng người lặng yên không một tiếng động ‘bay’ vào…

Lúc này Mộc Quy Phàm đang ngồi xổm trên đỉnh xà nhà, thầm cười lạnh.


Người thường mà bị bắt tại trận một lần, tuyệt đối không dám lập tức tái phạm.

Nữ giúp việc trước mắt này, hoặc là tâm tư xảo quyệt kỳ quái đến đáng sợ, hoặc là cô ả không có tư duy của người bình thường.

Mộc Quy Phàm hướng đến khả năng cô ả biến thái hơn.

Dưới biệt thự vắng vẻ, Tố Phân chậm rãi lên lầu, dẫm lên những bước chân không tiếng động.

Kỳ lạ ở chỗ, cô ả vẫn lượn một vòng khắp biệt thự như cô hồn dã quỷ bay lượn tuần tra nửa đêm.

Mộc Quy Phàm chau mày, không biết tại sao luôn có cảm giác rất kỳ quái….

***

Trong phòng, Tô Tử Du nằm trên giường màu xám nhạt.

Bố cục trong phòng của Tô Nhất Trần thiên về màu xanh xám lạnh, đồ đạc được sắp xếp tỉ mỉ, tạo cho người ta cảm giác cứng nhắc và khó gần.

Tô Tử Du nằm ngay đơ như cán cuốc, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng.

Tô Nhất Trần lấy một cái chăn mỏng ra, nói: “Ngủ đi con.”

Đèn tắt, phòng Tô Nhất Trần không bật đèn ngủ, chỉ có ánh sáng mờ từ bên ngoài trang viên hắt vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận