Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Không thể!” Túc Bảo đáp.

‘Rẹt’ một tiếng, Mộc Quy Phàm rút con dao ra khỏi vỏ, nói: “Túc Bảo, qua bên kia nghỉ ngơi đi con.”

Túc Bảo hoàn toàn tin tưởng ba mình, lập tức thu chân lại, Tố Phân vội bò dậy. Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại đạp chân lên người cô ả.

Mộc Quy Phàm nở một nụ cười rét lạnh: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn, nếu cô không thành thật giải thích…”

Anh cầm con dao kề cổ cô ả, nói giọng trầm trầm.

Đáy mắt Tố Phân nhuốm vẻ kinh hãi.

Mộc Quy Phàm quay con dao, nói: “Nói về việc lấy đầu người khác, tôi có kinh nghiệm lắm đấy!”

Anh cười nói tiếp: “Cô muốn thử không?”

Nữ quỷ không đầu sợ đến độ hồn lìa khỏi thân thể Tố Phân!!

Tố Phân thật sự ngất lịm đi.


Túc Bảo mở tròn đôi mắt, hóa ra ‘sợ đến bay hồn’ là có thật nha!

Đúng là bài học sinh động mà!

Nữ quỷ không đầu thoát khỏi thân thể Tố Phân, lập tức ôm cái đầu quỷ bay ra ngoài.

“Không được chạy!” Túc Bảo tức thì đuổi theo.

Mộc Quy Phàm: “…”

Nói về Tô Tử Du.

Sau khi thấy bóng tối bất thường ở cửa, Tô Nhất Trần lập tức dẫn Tô Tử Du lặng lẽ bám theo.

Tô Tử Du không dám thở mạnh, tay siết chặt lá bùa màu vàng hình tam giác mà Túc Bảo cho cậu.

Khúc ngoặt hành lang vẫn có một cái bóng, Tô Tử Du căng thẳng nắm chặt góc áo của Tô Nhất Trần.


Tô Nhất Trần không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Tô Tử Du.

Đi tới khúc ngoặt hành lang, Tô Tử Du mới nhìn rõ—- hóa ra bóng đen đó chẳng phải thứ gì đáng sợ, mà là một bó hoa đặt ở đấy.

Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm theo Tô Nhất Trần đến cửa phòng Túc Bảo.

Cánh cửa đang mở một nửa, Tô Tử Du vừa bước tới đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Túc Bảo: “Không được chạy!”

Tô Tử Du còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy nữ quỷ ôm đầu đang lao về phía cậu!

Tô Tử Du!!!

“Trời ơi!”

“Ba ba… ba ơi…..a a ”

Tô Tử Du đáng thương kêu lên, Tô Nhất Trần không nhìn thấy quỷ nên chẳng hiểu chuyện gì.

Thấy người đến là Tô Tử Du, nữ quỷ ôm đầu đang bỏ chạy lập tức nhào về phía cậu.

Nhưng còn chưa đến gần, nó đã bị một luồng ánh sáng màu vàng đánh bay ra.

“A!” nữ quỷ ôm đầu thét lên thảm thiết.

Ánh mắt Tô Nhất Trần hơi ngưng trệ, hình như ban nãy anh ấy trông thấy một luồng sáng màu vàng lóe lên từ lồng ngực Tô Tử Du, nhưng nhanh đến mức anh ấy chỉ tưởng là ảo giác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận