Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cô giáo Hoa bắt đầu điểm danh, Túc Bảo cẩn thận quan sát xem các bạn nhỏ trả lời như thế nào.

Đợi đến lượt mình, bé vẫn vặn to âm lượng hết cỡ hô ‘có ạ’.

Hai cô giáo còn lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bé con này thật nghiêm túc và cũng thật đáng yêu.

Cô giáo Anh Đào không nhịn được nói: “Bé con dễ thương quá đi, tôi cũng không kìm lòng được mà thấy thích bé ấy.”

Cô giáo ở bên cạnh thấp giọng trêu ghẹo: “Vậy cô mau sinh với thầy Chu một đứa đi!”

Cô giáo Anh Đào thẹn thùng: “Nói linh tinh gì đấy, bọn tôi còn chưa kết hôn đâu…”

Khi hai người đang thì thầm to nhỏ thì cô giáo Hoa đã điểm danh xong rồi, để Túc Bảo tự giới thiệu.

Túc Bảo nói ra mấy câu mà bà ngoại đã dạy cho mình vào tối hôm qua: “Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, các bạn có thể gọi tớ là Túc Bảo, năm nay tớ bốn tuổi rồi, rất vui khi được làm bạn với các bạn!”

Bé nhấn nhá nhả chữ rất rõ ràng, không hề luống cuống chút nào, cô giáo dẫn đầu vỗ tay, các bạn nhỏ cũng vỗ tay theo.

Lúc này, cậu nhóc Dương Dương ban nãy lại bắt đầu nghịch ngợm.

Nhóc ta cười ha ha, làm mặt xấu: “Tô khoai lang tím*, cậu ấy lại tên là khoai lang tím. Ha ha ha!”

(*) Túc phát âm là [sù], khoai lang phát âm là [shǔ] đều có cách đọc khá giống nhau, nên nếu nghe thoáng qua sẽ khó để phân biệt

“Cậu là một củ khoai lang lớn, một củ khoai lang lớn vừa ăn khỏe lại vừa ị khỏe, lêu lêu lêu!”

Túc Bảo: “…”

Giọng điệu của cô giáo Hoa trở nên nghiêm khắc: “Dương Dương, đặt biệt danh cho người khác là một hành động rất bất lịch sự, con như vậy sẽ làm Túc Bảo thấy buồn, mau xin lỗi Túc Bảo đi.”

Các bạn nhỏ thấy cô giáo trở nên nghiêm túc, âm thanh ồn ào nhốn nháo cũng không khỏi hạ xuống, nhao nhao nhìn về phía Dương Dương.

Dương Dương lập tức cảm thấy rất mất mặt, biểu cảm không được tự nhiên, rất miễn cưỡng nói ra câu “xin lỗi”.

Túc Bảo: “Hừ.”

Không tha thứ!

Túc Bảo nhìn về phía cô giáo Hoa, nói: “Con không muốn tha thứ cho cậu ấy, ban nãy lúc ăn cơm cậu ấy cũng nói con là đồ bà bầu, cô giáo Anh Đào bảo cậu ấy xin lỗi nhưng cậu ấy xin lỗi rất không chân thành.”

Cô giáo Hoa liếc mắt nhìn cô giáo Anh Đào một cái, nói với Túc Bảo: “Không sao, nếu con không muốn tha thứ thì tạm thời chúng ta có thể không tha thứ, đợi chừng nào con cảm thấy có thể tha thứ được thì con hãy nói ‘không sao đâu’, có được không?”

Túc Bảo vui vẻ, gật đầu thật mạnh.

Cô giáo Anh Đào lại cảm thấy rất oan ức.

Cô nàng cũng dạy bọn trẻ như vậy mà!

Nhưng hai bạn nhỏ đều không nghe lời cô nàng, cô nàng biết làm sao chứ…

Tiếp theo là màn giới thiệu một số giáo viên cho Túc Bảo của cô giáo Hoa và phần tự giới thiệu của các cô giáo đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui