Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Sau khi Mộc Quy Phàm cúp điện thoại thì hừ lạnh một tiếng, trong lòng thừa biết đám trẻ con trong trường mẫu giáo mà đánh nhau thì sẽ không nghiêm trọng đến độ mất mạng hay kiểu vậy.

Nếu không gây tử vong, vậy đương nhiên phải hỏi là có đánh thắng hay không.

Nếu đánh thắng, mặc dù đau, nhưng chắc chắn đối phương sẽ đau hơn Túc Bảo.

Nếu bị thương, vậy chắc chắn đối phương cũng bị thương nhiều hơn Túc Bảo rồi.

Dù sao phe ta nhất quyết không chịu thiệt thòi dù chỉ một chút!

**

Tài xế của nhà họ Tô giẫm chân ga kịch nấc.

Khúc Hưởng cũng lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể dưới ánh nhìn sắc bén của Tô Nhất Trần.

Xe việt dã của Mộc Quy Phàm thì lợi hại hơn, trực tiếp cất cánh từ vòng ngoài, phóng thẳng một đường về phía trước, lái xe một cách ngang ngược.

Một tiếng sau, ông bà cụ Tô, Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm, ba bên gặp nhau ở trường mẫu giáo cùng một lúc.

Mọi người đều sầm mặt, lạnh lùng bước vào trường mẫu giáo.

Hiệu trưởng: “…”

Hu hu, muốn khóc quá.

Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó.

Cuối cùng Mộc Quy Phàm đã gặp được Túc Bảo trong văn phòng, cùng với cả cậu nhóc đã đánh nhau với bé.

Trên mặt cô nhóc bị cào ra vài vệt đỏ, đang chảy máu, đã được bôi một ít povidone để khử trùng, thoạt nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng.

Mặt mũi cậu nhóc kia cũng lấm lem đủ loại màu, cũng đã được bôi povidone, thỉnh thoảng lại gào khóc một tiếng.

Túc Bảo đang ngồi trên sô pha, hai tay nghiêm túc đặt lên đầu gối, hung dữ nói: “Cậu dám đánh người, vậy thì có dám không khóc nhè không!”

Dương Dương: “Tao sẽ nhờ bà nội đánh chết mày!”

Túc Bảo hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Mộc Quy Phàm bước vào, miệng lập tức trề ra, tủi thân kêu lên: “Ba!”

Ban nãy bé vẫn chưa cảm thấy tủi thân.

Không biết tại sao mà khi bé nhìn thấy ba, cậu cả, ông ngoại, bà ngoại tới thì lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Mộc Quy Phàm bước hai tới, ôm Túc Bảo lên cẩn thận kiểm tra.

Sau đó anh hỏi: “Nghe nói con đánh nhau à?”

Túc Bảo chột dạ: “Vâng…”

Mộc Quy Phàm: “Có đánh thắng không?”

Hai mắt Túc Bảo lập tức sáng lên, vung nắm đấm nhỏ: “Thắng ạ!”

Hiệu trưởng và các cô giáo khác: “…”

Phụ huynh của Dương Dương vẫn chưa tới, nhìn thấy ba của Túc Bảo cao lớn không khỏi bị dọa sợ, không dám nói lời nào.

Mộc Quy Phàm nhìn xung quanh một vòng, cười lạnh: “Túc Bảo, con phải nhớ kỹ, chúng ta không bắt nạt người khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui