Có phụ huynh như vậy, sớm hay muộn gì thì con nhà họ cũng sẽ đi trật đường mà thôi!
Bà lão nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hiệu trưởng và cô giáo Hoa: “Mấy người mặc kệ đúng không? Được, mấy người cũng chờ đó cho tôi! Tôi muốn vạch trần mấy người! Tôi sẽ đăng chuyện này lên mạng!”
Hiệu trưởng: “…”
Ông ấy cũng muốn quản lắm.
Nhưng ông ấy đâu có cơ hội nào chứ?
Chẳng phải là do bà cứ bắn tằng tằng tằng, chọc người ta hoàn toàn tức giận đấy à?
Thấy bộ dạng suýt chút nữa là tức chết của bà lão, bà cụ Tô cảm thấy rất sung sướng.
Tô Nhất Trần cũng cất điện thoại đi, nói với Khúc Hưởng: “Đi tra xem đây là nhà ai.”
Hiệu trưởng nở nụ cười: “Anh Tô, ngài ngồi xuống trước đi ạ, mọi người bình tĩnh lại…”
Cô giáo Hoa cũng hốt hoảng: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cùng bàn bạc thảo luận đi…”
Hu hu, ban nãy cô ấy hành động quá theo cảm tính rồi.
Bởi vì cảm thấy phụ huynh của Dương Dương quá trớn và còn chơi xấu ăn vạ nên cô ấy lo lắng phụ huynh nhà Túc Bảo không cãi lại được.
Hiện giờ nhìn lại, được rồi, người thực sự tàn nhẫn ở đây chính là bà của Túc Bảo.
Hiện tại đổi thành cô ấy lo cho bà lão…
Nếu chuyện này mà làm ầm lên thì nhà của Dương Dương sẽ chẳng được lợi lộc gì, cô giáo Hoa không mong rằng chuyện trẻ con cãi nhau sẽ biến thành ân oán giữa những người lớn, cuối cùng lại hại bọn trẻ…
Không ngờ bà lão lại không cảm kích chút nào, trừng mắt nói: “Sao nào, định uy hiếp người khác hả?”
Bà ta rất hay đọc tạp chí người nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy mặt của Tô Nhất Trần ở trong mấy cuốn tạp chí đó, còn Mộc Quy Phàm ấy à, bà ta càng chưa nhìn thấy bao giờ! . Tiên Hiệp Hay
Chẳng phải chỉ là chút tiền dơ bẩn thôi à? Làm như không ai có ấy!
Bà lão chỉ vào người nhà họ Tô nói: “Tôi nói cho mấy người biết, nhà của chúng tôi cũng quen biết nhiều người đấy nhé! Mấy người có biết nhà họ Mộc ở Kinh Đô không hả? Đó chính là thế gia đang hợp tác với công ty của con trai tôi!”
“Mấy người xong rồi! Tôi nói cho mấy người biết, mấy người xong rồi…”
Tô Nhất Trần và bà cụ Tô đều nhìn về phía Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: “Ha ha.”
Lại là nhà họ Mộc.
Sau khi bị vả mặt, không chèo chống nổi nữa rồi à?
Trước kia khinh thường qua lại với các gia tộc làm kinh doanh, hiện tại ai tới cũng không từ chối hả?
Lúc này nhà họ Tô và Mộc Quy Phàm đều lười chẳng buồn quan tâm đến bà lão, mà bà lão cũng không nán lại được nữa, dẫn theo cháu trai đang định rời đi.
Nhưng không ngờ Mộc Quy Phàm lại lên tiếng: “Khoan đã.”
Bà lão cười lạnh: “Sao hả, sợ rồi à?”
Mộc Quy Phàm cong môi, trong mắt lộ ra ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt và bốn phần áp bức.