Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

[Tôi là phụ huynh của một bé trong lớp này. Tôi làm chứng, cô giáo Hoa không hề nói đối. Cậu bé trong vụ việc này thường bắt nạt các bạn học khác… Con gái của tôi cũng từng bị cậu nhóc đó bắt nạt, bà cụ nhà bọn họ ăn nói cực kỳ vô lý.]

Không ngoại lệ chút nào, cũng bị mắng ngược lại:

[Chậc chậc, cô nói cô làm chứng thì cô có thể làm chứng được à? Cô cũng nhận tiền rồi đúng không?]

[Cười chết, rốt cuộc nhà họ Tô đã mua chuộc bao nhiêu người vậy? Tôi đoán trước bước tiếp theo nhé, tiếp theo chắc chắn sẽ còn có người khác tự nhận là phụ huynh của học sinh trong lớp này đứng ra bênh tiểu thiên kim này cho mà xem!]

[Ha ha, nhà họ Tô đang gấp gáp lắm rồi! Cứ nói là mình trong sạch, có giỏi thì tung video ra đây!]

[Đừng có hỏi video làm gì, kiểu gì chả đáp là ‘camera giám sát đã bị hỏng lúc xảy ra chuyện’. Mọi người hãy mở to hai mắt nhìn cho rõ, hiện tại đã bắt đầu có con chó tẩy trắng rồi.]

Nhà họ Tô giăng đầy mây đen.

Chỉ cần bênh Túc Bảo là sẽ bị coi là đang tẩy trắng.

Trên đời này, bất kể là chính trị hay là thương gia, thứ khó kiểm soát nhất chính là miệng lưỡi của cư dân mạng.


“Có video giám sát không?” Ông cụ Tô lạnh mặt hỏi.

Tô Nhất Trần: “Trường học trao cho giáo viên sự tin tưởng và tự do hoàn toàn, vì vậy cán bộ trong trường chỉ đi quan sát trực tiếp, không có camera theo dõi.”

Không thì bọn họ đã không bị động như vậy rồi.

Trên tầng.

Túc Bảo ghé vào trên bàn, tay nhỏ vuốt ve lông chim của Tiểu Ngũ.

Ánh mắt bé ảm đạm, khó chịu hỏi: “Sư phụ, tại sao những người kia lại như vậy ạ?”

Kỷ Trường mím môi, thở dài: “Thế gian này đen tối bất công như vậy đó, tiếng tạp âm lẫn lộn, thay phiên làm xáo trộn muôn màu của nhân gian. Miệng mọc ở trên người của người khác, chúng ta không thể nào kiểm soát được.”

Có một nghìn người thì sẽ có một nghìn quan điểm khác nhau, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ nghe gió đoán gió, nghe mưa tưởng là mưa.


Bọn họ tin rằng những gì họ nhìn thấy là sự thật, nhưng lại không biết rằng có đôi khi những gì họ nhìn thấy là do người khác cố tình phơi bày ra cho họ thấy.

Túc Bảo tủi thân: “Nhưng con đâu có làm sai.”

Nếu được quay trở lại lúc đó, bé nghĩ rằng mình vẫn sẽ đánh cậu nhóc kia thôi.

Đây là lần đầu tiên bé Túc Bảo gây bão ở trên mạng, bé không rõ tại sao thế giới này lại như vậy nữa.

Cũng không hiểu vì sao bọn họ rõ ràng chưa từng trải qua chuyện này, nhưng lại kể lại từng chuyện giống như đã xảy ra thật vậy.

Thậm chí Túc Bảo còn thảng thốt, tự hỏi rằng có phải mình thật sự đã làm ra những chuyện đó hay không…

**

Mộc Quy Phàm đứng ngoài cửa, trầm mặc nhìn cục bột nhỏ đang rầu rĩ không vui.

Rốt cuộc thì bé vẫn bị tổn thương…

Mộc Quy Phàm xoay người rời đi, gương mặt không chút biểu cảm thay một bộ quần áo màu đen, thừa dịp trời tối rời khỏi nhà họ Tô.

Trong trường mẫu giáo không camera giám sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận