Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Căn biệt thự lớn này của người ta quả thật trông rất giàu có.

Trang viên của nhà họ Tô có phần giống với lâu đài Trung u, vừa huy hoàng nguy nga lại vừa lãng mạn.

Lâm Tuyết Anh che giấu sự kinh ngạc của mình, nở một nụ cười lễ phép nhưng lại không mất đi sự đáng yêu với người gác cổng: “Chào anh, tôi là cô giáo của tiểu thư Túc Bảo, tôi tên là Lâm Tuyết Anh, đây là danh thiếp của tôi.”

Người gác cửa liếc mắt quan sát cô nàng một chút, nhíu mày, đi vào báo cho quản gia.

Một lúc sau chú Nhiếp đi ra.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tuyết Anh, ông ấy cũng nhíu mày.

Nếu không phải trong lớp của tiểu thư Túc Bảo đúng là có cô giáo tên như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ đuổi cổ cô nàng đi ngay từ khi vừa nhìn thấy mặt rồi —

Làm gì có cô giáo nào lại mặc một chiếc váy dài hở vai đến thăm gia đình của học sinh chứ.

“Xin hãy đi theo tôi.” Chú Nhiếp nói.

Lâm Tuyết Anh vẫn chưa nhận ra vấn đề, kìm nén sự phấn khích của mình lại.

Khi vừa bước vào cổng, cô nàng nhìn thấy bản thân trong cái gương treo trước lối vào đại sảnh, chỉ cảm thấy mình vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, để lộ bờ vai tròn trịa mịn màng, hồng phơn phớt nên càng có vẻ ngây thơ e lệ, mơn mởn động lòng người hơn.

Cô nàng cũng sắp bị bản thân mình mê hoặc luôn rồi.

Sau khi đi qua cổng lối vào, lại băng qua một bãi cỏ lớn, vườn hoa, lúc này mới chính thức bước vào tòa nhà chính của trang viên.

Người nhà họ Tô đều có mặt đông đủ, Tô Nhất Trần đang ngồi trên sofa ở tầng một để xử lý việc của công ty.

Mộc Quy Phàm cũng ngồi trên sofa, Túc Bảo đang dựa vào lòng ba mình, một tay anh cầm cuốn sách tranh ảnh, tay kia chống khuỷu tay lên đầu gối, đang thấp giọng dạy cục bột nhỏ nhận mặt chữ.

Nghe nói có cô giáo của Túc Bảo tới thăm nhà, Tô Tử Lâm, Tô Ý Thâm và Tô Nhạc Phi cũng xuống tầng, còn rất nghiêm túc ngồi đợi.

Bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc cái váy màu hồng nhạt trễ vai bước vào, mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt khác lạ.

Mộc Quy Phàm nhíu mày lại, thấp giọng hỏi Túc Bảo: “Đây là cô giáo của con à?”

Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ, là cô giáo Anh Đào.”

Nhưng mà bé không quá thích cô giáo Anh Đào, Túc Bảo cảm thấy cô giáo Anh Đào không biết phân biệt phải trái, rất hay lừa người.

Mộc Quy Phàm đã đọc hiểu được suy nghĩ này từ biểu cảm của cô nhóc.

Anh cũng biết, cô giáo mà bé con không thích thì có lẽ cũng chẳng phải là một giáo viên tốt.

Bà cụ Tô mím môi, liếc mắt quan sát cô giáo Anh Đào một lượt từ trên xuống dưới, lúc này khuôn mặt hiền từ ngày thường của bà chợt đanh lại, lạnh lùng xa cách không hề thua kém ông cụ Tô chút nào.

Đột nhiên nghe tin có cô giáo tới thăm nhà, bà cụ cũng cảm thấy rất lạ.

Nhưng mà hai ngày trước hiệu trưởng có nói rằng hy vọng có thể đích thân tới tận nhà để xin lỗi Túc Bảo về sự việc lần này, cho nên bà cụ cũng không nghĩ quá nhiều.

Lâm Tuyết Anh vừa vào nhà đã bị sốc trước cảnh tượng ở trước mặt.

Anh đẹp trai, ở đây có rất nhiều anh đẹp trai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui