Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Trái tim cô nàng đập lia lịa, trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh —

Trong cung điện huy hoàng nguy nga, cô nàng mặc một chiếc váy công chúa trắng như tuyết, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Bên cạnh là năm người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc lên người bộ đồng phục kỵ sĩ.

Trong đó người cao lớn và đẹp trai nhất đang nắm lấy tay cô nàng, bốn người khác thì nhìn cô nàng một cách mê đắm, dịu dàng nói: [Buổi sáng tốt lành… Công chúa Anh Đào thân ái của tôi.]

Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói: “Cô giáo Anh Đào?”

Bà cụ Tô không vui nhìn Lâm Tuyết Anh.

Vừa bước vào nhà, bà cụ đã thấy cô nàng thẫn thờ nhìn chằm chằm mấy đứa con trai của mình rồi, trực giác của một người phụ nữ khiến bà cụ cảm thấy rất không vui.

Lâm Tuyết Anh vội vàng nói: “Chào mọi người! Tôi là cô giáo Anh Đào của Túc Bảo, Lâm Tuyết Anh, mọi người cũng có thể gọi tôi là tiểu Anh Đào ạ!”

Tất cả mọi người trong nhà họ Tô: “…”

Bà cụ Tô nhận lấy danh thiếp mà chú Nhiếp đưa cho, ánh mắt sắc bén quan sát cô nàng: “Sao cô lại đột nhiên tới thăm nhà vậy, mà bên phía trường học cũng không thấy báo trước?”

Tô Ý Thâm bưng một ly cà phê, gật đầu nói: “Cô giáo Hoa – giáo viên chủ nhiệm cũng không báo trước cho chúng ta biết.”

Lâm Tuyết Anh thuận thế nhìn qua thì thấy Tô Ý Thâm mặc áo trắng quần xám đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau… Trái tim cô nàng lập tức loạn nhịp.

“A… Chuyện này, ừm, là lỗi của chúng tôi… Là do cô giáo Hoa đã quên phải báo trước cho mọi người.”

Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo: “Quên không báo trước?”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tuyết Anh đỏ lên, ui, là tổng giám đốc Tô kìa!

Lạnh lùng đẹp trai như một đoá hoa cao lãnh… Tổng công?

Giọng nói của cô nàng không khỏi trở nên ngây thơ: “Vâng, đúng vậy. Lần này tôi thay mặt nhà trường đến thăm hỏi gia đình, rất xin lỗi về chuyện xảy ra lần trước!”

“Đều là do trường chúng tôi quản lý không tốt, cũng là do tôi đã sơ suất, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm rất lớn… Cho nên hiệu trưởng đã cử tôi tới đây để xin lỗi trực tiếp.”

Tô Nhất Trần không nói gì, liếc mắt nhìn chú Nhiếp một cái.

Chú Nhiếp hiểu ý, lặng lẽ ra ngoài gọi điện thoại cho hiệu trưởng.

Bà cụ Tô nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”

Trong lòng Lâm Tuyết Anh mừng thầm, cô nàng rất muốn ngồi vào cái ghế sofa bên kia nhưng vì để thể hiện mình là một người lễ phép và có chừng mực, cô nàng đã chọn chiếc sofa đơn ở đối diện cái sofa đó.

Cô nàng nhìn về phía bà cụ Tô, nở một nụ cười ngây thơ: “Bà Tô, bà đã ăn cơm chưa ạ?”

Lúc nói ra lời này, trong đầu Lâm Tuyết Anh lại vô thức hiện lên một hình ảnh khác —

Bà cụ Tô là nữ hoàng quyền uy nhất ở trong cung điện, bà cụ rất thích mình, vẫn luôn phiền não vì không biết phải cho mình đính hôn với đứa con trai nào…

Lại chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của bà cụ Tô vang lên: “Cô nói xem?”

Lâm Tuyết Anh: “A… Ờm, chắc là ăn rồi ạ? Ha ha, con ngốc quá, không biết ăn nói, khiến bà chê cười rồi.”

Nói rồi cô nàng còn ảo não gõ nhẹ vào đầu mình: “Thật là ngốc, thật là ngốc…”

Người nhà họ Tô: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui