Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Cậu cả chưa đi mua đúng không?” Túc Bảo hỏi, gương mặt nhỏ hiện vẻ nghiêm túc và hơi tức giận.

Tô Nhất Trần buồn cười nói: “Phải mua chứ, phải mua chứ, hôm nay đi mua luôn.”

Túc Bảo hừ một tiếng: “Lần nào cậu cả cũng nói vậy nhưng đều không đi, cho nên hôm nay con tới đây tìm cậu cả nha!”

Tô Nhất Trần nhớ tới quẻ bói ‘mọi việc không thuận lợi’ của Túc Bảo, được thôi, không bận công việc thì đi mua thuốc cùng cô bé vậy.

Thuốc của anh là đơn thuốc do chuyên gia giỏi nhất kê riêng, thực ra không cần mua thuốc đông y gì đó mà Túc Bảo dặn….

“Đi nào!” Tô Nhất Trần lấy di động và chìa khóa rồi dẫn Túc Bảo, bà cụ Tô ra khỏi phòng.

Nói về Lâm Tuyết Anh, cô nàng ngoan ngoãn theo Du Sâm Miểu lên lầu một chốc rồi mượn cớ đi hít thở không khí, rời khỏi lầu làm việc của anh ấy.

Lâm Tuyết Anh thử vài cách mà không sao lên được lầu 66.


Cô nàng bĩu môi, không vui.

“Đáng ghét, sao lại khó như vậy…”

Thậm chí Lâm Tuyết Anh còn xuống tầng hầm để xem xem có thể từ đó lên lầu 66 không, nhưng cũng không thành công.

Chẳng những cần quẹt thẻ khi đi thang vip, giữa thang vip và bộ phận văn phòng của công ty con còn bị ngăn cách bởi sảnh bảo vệ.

Lâm Tuyết Anh vừa toan bỏ cuộc thì chợt nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, một bóng người cao lớn bước ra.

Tô Nhất Trần mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu và chiếc quần tây ủi phẳng khiến anh ấy càng đẹp trai và cao ráo hơn.

Hai mắt Lâm Tuyết Anh lập tức sáng lấp lánh, quả nhiên, ông trời sẽ chiếu cố những người không chịu thua số phận mà!

Thấy Tô Nhất Trần, Lâm Tuyết Anh vội chạy tới.


“Tô tiên sinh, xin chờ một chút!” Lâm Tuyết Anh chạy đến mức thở hổn hển, tay quệt mồ hôi trên trán.

Tô Nhất Trần quay đầu, trông thấy Lâm Tuyết Anh thì chau mày.

Bà cụ Tô mắng nhỏ một câu ‘xúi quẩy’, sau đó lập tức nhớ đến quẻ bói ‘mọi sự không thuận lợi’ của Túc Bảo.

Cô bé bốc đúng quẻ hay chỉ là trùng hợp?

“Đi thôi.” Bà cụ Tô nói giọng tức giận.

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào quỷ đào hoa trên đầu Lâm Tuyết Anh, nói: “Ngoại ơi chờ chút ạ!”

Lâm Tuyết Anh chạy bước nhỏ tới trước mặt Tô Nhất Trần. Cô nàng còn tưởng ba người này bỏ đi luôn, chẳng ngờ Tô Nhất Trần lại đợi cô nàng.

Lâm Tuyết Anh: Wow woa! Anh ấy đang đợi mình nha!

Lòng Lâm Tuyết Anh rạo rực như nở hoa, cô nàng khẽ vén tóc lên tai, cười nói: “Tô tiên sinh, trùng hợp quá! Anh cũng ở đây à? Mọi người đang định đi đâu đấy?”

Mặt Bà cụ Tô lạnh tanh, bà vừa toan lên tiếng thì nghe Túc Bảo cười híp mắt nói: “Cô giáo Anh Đào ơi, con với cậu cả và bà ngoại chuẩn bị đi mua thuốc Đông y.”

Lâm Tuyết Anh ngẩn người, thuốc Đông y ư? Cô nàng vô thức hỏi: “Là Chợ giao dịch thuốc Đông y dốc Kiến Dương ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận