Tiểu Ngũ: “???”
Tiểu Ngũ líu lo: “Không có, Tiểu Ngũ không có mẹ…”
Giày vò tới tận nửa đêm, Túc Bảo trằn trọc mãi mới ngủ được.
Kỷ Trường lơ mơ, cái này….phản ứng quá độ rồi nha…
Người nhà họ Tô vừa lo lắng vừa buồn bã, cô bé con nhớ mẹ rồi à?
Nhất định là nhớ mẹ rồi.
Bà cụ Tô chỉ cảm thấy chua xót, nhớ đến cô con gái Tô Cẩm Ngọc, hốc mắt bà đỏ hoe.
Bé con ngoan của bà…Mẹ của con sẽ không bao giờ quay lại được đâu.
Túc Bảo tìm suốt hai ngày vẫn không thấy mẹ của mình đâu.
Chẳng mấy chốc đã đến lúc cô bé phải đi học lại.
Túc Bảo chỉ đành tạm gác chuyện tìm mẹ sang một bên, trong giờ học không khỏi ngẩn ngơ.
“Túc Bảo!” Cô giáo Hoa đang điểm danh, thấy Túc Bảo ngẩn người, cô giáo Hoa bèn gọi tên chính: “Tô Tử Túc?”
Cô bé đáng yêu điểm danh to nhất lớp khi mới đi nhà trẻ giờ đây hơi trầm mặc. Nghĩ tới việc Túc Bảo bị bạo lực mạng gây ảnh hưởng, trong lòng cô giáo Hoa hơi khó chịu.
Chỉ thấy Túc Bảo lập tức giơ tay nói: “Có!”
Cô giáo Hoa sửng sốt, cười nói: “Tốt lắm, cuối cùng Túc Bảo cũng đi học lại rồi.”
Người lớn còn không chịu nổi bạo lực mạng, huống chi một cô bé 4 tuổi. Cô giáo Hoa luôn lo lắng Túc Bảo không thể chữa lành vết thương tâm lý.
Cũng may, giờ Túc Bảo vẫn mềm mại đáng yêu như trước.
Túc Bảo rất hiểu chuyện: “Xin lỗi, con khiến cô giáo phải lo lắng rồi!”
Cô giáo Hoa khẽ vuốt tóc Túc Bảo, nói: “Không có gì. Con không sao là tốt rồi!”
“Được rồi, các bạn nhỏ ngồi ngay ngắn nào! Hôm nay chúng ta có một tiết học rất quan trọng, người dạy tiết học này là ba của một bạn nhỏ trong lớp chúng ta, mọi người đoán xem là ai?”
Các bạn nhỏ lập tức xôn xao bàn tán, Túc Bảo cũng tò mò, ba của ai sẽ đến dạy nhỉ?
Chỉ thấy cô giáo Hoa nói: “Vậy cô giáo sẽ không úp mở nữa. Hôm nay toàn bộ mầm non Ngũ Tượng đều phải tham gia diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ….”
Cô giáo Hoa giải thích khái niệm diễn tập phòng chống hiểm nguy bất ngờ, mọi người cần làm gì, sau đó tiết lộ bí mật.
“Cuộc diễn tập lần này do ba của bạn Túc Bảo lớp mình tới dạy, ba của Túc Bảo là một quân nhân rất lợi hại, chú ấy sẽ dạy chúng ta cách chạy trốn khi gặp phải côn đồ, cuối cùng còn biểu diễn cho chúng ta xem màn chế ngự bọn côn đồ!”
Cô giáo Hoa chỉ nói đến thân phận quân nhân của Mộc Quy Phàm mà không nhắc tới chiến thần hay gì khác. Có điều, trong mắt đám trẻ con, quân nhân đã là thân phận vô cùng lợi hại rồi.
Các bạn nhỏ lập tức òa lên thán phục rồi nhất loạt nhìn Túc Bảo bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
Túc Bảo chợt cảm thấy tự hào biết bao!
Đó là ba của cô bé nha!
Hồi sáng lúc cô bé đi học, ba không hề nói tới chuyện này.
Túc Bảo quá phấn khích nên tạm thời quên đi chuyện tìm mẹ.
Bây giờ trong đầu Túc Bảo chỉ có ba, cô bé nóng lòng muốn được ra sân trường tham gia diễn tập.