Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cô ấy ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang từ từ buông xuống nơi đường chân trời, xa xa là dòng sông đang trôi êm ả, ráng chiều nhuộm đỏ cả nửa vòm trời lồng lộng.

“Wow, đẹp quá…” Tô Tiểu Ngọc không nhịn được cảm thán.

Tô Cẩm Ngọc trên đỉnh đầu cô ấy cũng rất chấn động, cứ có cảm giác vô cùng quen thuộc với phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt, giống như kiếp trước cô thường xuyên đi trên con đường này…

Xe càng ngày càng đến gần trang viên nhà họ Tô, không hiểu vì sao mà Tô Cẩm Ngọc càng lúc càng căng thẳng.

Tại cổng vào, bà cụ Tô đang ngồi trên xe lăn chờ bọn họ như mẹ già ngóng trông con cái về nhà.

Nắng chiều rơi xuống mái đầu bạc trắng, trong lúc vô tình góp phần tô thêm vẻ tang thương và cô đơn cho bà lão tuổi đã xế chiều.

Tô Cẩm Ngọc nhìn bà cụ Tô chằm chằm, trong đầu như có thứ gì đó khiến cô đau đầu vô cùng.

“Mẹ…?” Tô Cẩm Ngọc vô thức lẩm bẩm.

Ánh mắt Túc Bảo sáng ngời: “Mẹ ơi, mẹ nhớ ra rồi ạ?”

Tô Cẩm Ngọc lắc đầu, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại thốt ra từ này.

Túc Bảo cổ vũ: “Không sao ạ, đợi đến khi Túc Bảo tìm đủ mảnh vụn linh hồn là mẹ có thể nhớ lại rồi.”

Bé vươn tay, nắm chặt tay Tô Cẩm Ngọc.

Tô Cẩm Ngọc cảm giác một dòng nước ấm chảy xuôi qua linh hồn, nếu như bé con này là con gái của cô thì đúng là áo bông nhỏ tri kỷ…

Thế nhưng một giây sau, Túc Bảo lại nắm tay cô, đột nhiên dùng sức kéo một cái!

Tô Cẩm Ngọc chỉ thấy đất trời xung quanh bỗng quay cuồng, vèo một tiếng bay ra ngoài!

“???”

Tô Cẩm Ngọc bay vút ra ngoài, treo mình trên ngọn cây quế.

Con chim nhỏ đang đậu trên cành sợ hãi vỗ cánh bay đi, còn làm rơi lại đống phân.

Tô Cẩm Ngọc: “…”

Cô rút lại suy nghĩ vừa rồi!

Túc Bảo mà là áo bông nhỏ ấm áp gì chứ? Rõ ràng là… Ối? Cô rời khỏi Tô Tiểu Ngọc rồi hả?

Tô Cẩm Ngọc vội vàng bay lên, phát hiện trước đó cô có cố gắng thế nào cũng không thể rời khỏi ký chủ, thế nhưng bây giờ cô đã được tự do.

Cô kêu lên rồi bay về phía Túc Bảo: “Không ngờ con lại cừ như thế!”

Túc Bảo ra vẻ “đương nhiên rồi”.

Hai người đang hạnh phúc đều không để ý đến việc có âm khí đang đến gần bọn họ…

Kỷ Trường nhíu mày nhìn xung quanh, hắn thấy hơn mười đến hai mươi âm quỷ đang dần dần tụ tập bên ngoài trang viên nhà họ Tô.

Bọn âm quỷ này đang mở to đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Ngọc tỏa sáng vàng lấp lánh.

Kỷ Trường nghĩ thầm sẽ không phải giống như hắn nghĩ chứ…

Chẳng lẽ những mảnh vỡ hồn phách của Tô Cẩm Ngọc đã tình cờ bị bọn âm quỷ xung quanh “chia sẻ”?

Túc Bảo không để ý đến âm quỷ ở đằng xa, bé kéo Tô Cẩm Ngọc chạy như bay đến chỗ bà cụ Tô.

“Bà ngoại, bọn con về rồi đây!” Cô nhóc nhào vào lòng bà cụ Tô.

Ngay cả Tô Cẩm Ngọc cũng bị kéo ngã vào lòng bà cụ Tô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui