Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Nhưng Túc Bảo lại lắc đầu: “Không phải tại mẹ đâu, tại người khác hết.”

Cõi lòng Tô Cẩm Ngọc nhói đau khôn kể bé ngoan của cô… lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy cả.

Tô Nhạc Phi vội vã tiến về phía Tô Cẩm Ngọc, nhưng thấy cô từ từ biến mất, anh sốt ruột đến mức thét to: “Ngọc Nhi!”

Túc Bảo dụi mắt, trấn an Tô Nhạc Phi: “Cậu năm yên tâm, mẹ còn ở đây ạ.”

Tô Nhạc Phi sốt vó cả lên: “Nhưng tại sao cậu không thấy mẹ con đâu cả?”

Túc Bảo khó hiểu nhìn Tô Nhạc Phi: “Có lẽ do chỉ có một mình cậu năm không thấy được ma đấy ạ.”

Nhưng mà vì sao hồi nãy cậu năm cũng thấy được ma nhỉ?

Hết anh Tử Du đến cậu năm thấy được ma.

Rốt cuộc tại sao lại như thế nhỉ?

Kỷ Trường im lặng nhìn Túc Bảo, thật ra hắn cũng đang rất thắc mắc về việc này.

Dường như hễ đứng ở những nơi âm khí dày đặc, từ trường cực kỳ hỗn loạn thì chỉ cần đứng cạnh Túc Bảo là có thể thấy linh hồn dễ như trở bàn tay.

Nhưng nếu giải thích theo cách này thì không thể lý giải được tại sao Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm không thấy được ma.

“Thôi, không nghĩ nữa.” Kỷ Trường giơ tay lên, đột nhiên một cuốn sách xuất hiện.

Mặc dù không có thông báo mới xuất hiện trên trang ghi tên Túc Bảo nhưng bây giờ đã tập hợp được những mảnh vỡ linh hồn của Tô Cẩm Ngọc, đã đến lúc cô phải xuống dưới rồi.

Kỷ Trường lên tiếng: “Tô Cẩm Ngọc, cô ở lại nhân gian đã quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi.”

Tô Cẩm Ngọc vẫn chưa kịp nói một câu nào với Tô Nhất Trần, Túc Bảo cũng chỉ vừa mới gặp mẹ ngay sau khi các mảnh vỡ linh hồn của mẹ đã hoàn chỉnh.

Do đó tất cả mọi người đều luyến tiếc khi nghe thấy câu này.

Vành mắt Túc Bảo đỏ hoe, bé nắm lấy áo bào của Kỷ Trường: “Sư phụ, Túc Bảo muốn mẹ, hu hu hu! Sư phụ lợi hại như vậy nhất định có cách giữ mẹ lại mà!”

Kỷ Trường: “…”

Chết mất thôi bà cô của ta ơi!

Đừng bắt ta tóm một tên cấp dưới mà lừa gạt chứ!

Ta chỉ nói là có thể lừa Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, thậm chí Mạnh Bà nấu canh thôi mà…

Thôi, mấy người này đâu đáng tin được như hắn.

Kỷ Trường thoả hiệp: “Có cách đấy, con thu mẹ con vào hồ lô linh hồn đi. Nhưng ta nói trước, cô ấy phải xuống dưới trước ngày mười bốn tháng bảy…”

“Bình thường không có chuyện gì thì không nên ra ngoài đi lung tung.”

Hắn chỉ có thể đánh lừa kẻ khác giúp cô đến ngày mười bốn tháng bảy là cùng.

Những phần còn lại hắn sẽ gánh vác tất…

Đôi mắt Túc Bảo sáng ngời, bé thình lình ôm ghì lấy Kỷ Trường và mừng rỡ reo lên: “Sư phụ tuyệt nhất! Con yêu sư phụ!”

Mộc Quy Phàm: “…”

Hắn tuyệt nhất à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui