Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Độ hot lại tăng gấp bội…

“Ha ha, Túc Bảo, mày đúng là cây rụng tiền của tao mà!” Thượng Thanh Bắc cực kỳ kích động…

Lúc này người nhà họ Tô tạm thời chưa chú ý đến Douyin.

Rốt cuộc thì đối với người nhà họ Tô, chuyện này được liệt vào phạm vi chuyện của ‘người khác’, bọn họ nào có biết chuyện này lại có thể liên quan đến Túc Bảo chứ.

Hiện tại bọn họ đang chú ý tới Mộc Quy Phàm…

Toàn thể người nhà họ Tô đều khoanh tay lại, nhìn ‘nữ hoàng cao quý’ đang chậm rãi bước từ trên tầng xuống…

Ừm, cao thì có cao nhưng quý thì không biết, chỉ biết là rất đáng sợ.

Tô Nhất Trần đang đi từ bên ngoài vào, đồng thời nói: “Đã đặt thuyền…”

Kết quả nhìn thấy cảnh Mộc Quy Phàm đóng giả phụ nữ, khóe miệng giật giật.

Đây vẫn là chiến thần Mộc mà anh biết đó à?

Mí mắt của Mộc Quy Phàm cũng không ngừng run rẩy, nói: “Bé ngoan, ba sẽ tìm một người khác tới cho con, con tạo hình cho người khác nhé.”

Túc Bảo đang cảm thấy cực kỳ hứng thú, bé cầm mấy lọ sơn móng tay, hưng phấn nói: “Ba, ngồi xuống đây đi!”

Mộc Quy Phàm bị bắt ngồi trên sô pha.

Túc Bảo cầm sơn móng tay, bôi lên từng ngón cho anh, mười ngón tay đủ mọi màu sắc, còn cởi cả giày của anh ra, ngón chân cũng rực rỡ sắc màu.

Ông cụ Tô nghiêm mặt, hừ một tiếng: “Nghịch ngợm.”

Trẻ con muốn sơn móng tay, sao anh lại cho con bé sơn thật chứ?

Tô Nhạc Phi nói: “Đúng đúng, nhưng mà… Túc Bảo muốn sơn thì cứ cho con bé sơn cũng được mà!”

Đây là một kẻ chuyên hóng hớt không ngại làm to chuyện, thậm chí còn đổ dầu vào lửa: “Túc Bảo, dùng màu hồng phấn kia đi!”

Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía Tô Nhạc Phi.

Tô Nhạc Phi chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, quả nhiên nghe thấy nhóc con nói: “Cậu năm, mau ngồi xuống~”

Tô Nhạc Phi: “…”

Ban nãy đổ thêm dầu vào lửa bao nhiêu, hiện tại thấy hối hận bấy nhiêu.

“Cậu không được đâu…” Tô Nhạc Phi nói: “Con nhìn năm ngón tay thô kệch của cậu năm này…”

Túc Bảo vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm cũng muốn sơn phải không?”

Tô Nhạc Phi: “Được được được…”

Ông cụ Tô rũ tờ báo, nói thầm: “Không có nguyên tắc…”

Nhưng mà ‘quả báo’ đã đến, Túc Bảo sơn cho Tô Nhạc Phi xong, lại theo dõi ông cụ Tô đang ngồi ở bên cạnh.

“Ông ngoại, ông muốn màu nào ạ?”

Ông cụ Tô: “…”

Ông ấy nhíu mày nói: “Ông không…”

Túc Bảo: “Ông ngoại~”

Ông cụ Tô: “… Màu xanh đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui