Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Cuối cùng, lệ quỷ mẹ bị Túc Bảo bóp thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô linh hồn.

Quỷ đào hoa sững sờ, mẹ kiếp, nhóc con kia lợi hại vậy ư?

Túc Bảo cũng ngẩn người, lập tức nhìn hai tay trống trơn của mình, mím môi.

Tại sao lòng dạ người lớn lại phức tạp như vậy….

Sao họ luôn thích oán trách người khác?

Những đạo lý mà trẻ con còn hiểu được, tại sao người lớn lại không hiểu?

Túc Bảo bỗng thấy mờ mịt…..

Quỷ đào hoa nhìn Nhu Cẩn, nói: “Mẹ ngươi bị trừng phạt đúng tội, nhưng ngươi vẫn có thể đầu thai kiếp khác, ngươi có đi không.”

Nhu Cẩn bỗng bật cười, lắc đầu: “Không đi, ta theo mẹ của ta.”


“Xấu xa đến mấy cũng là mẹ của ta…”

Nó cũng hại chết rất nhiều người, cũng đáng chết như mẹ của nó, vì vậy nó không đáng được tha thứ.

Nhất là khi hại chết Quân Nhi…

Mấy ngày nay, nhập thân vào cơ thể Quân Nhi để dụ người tới, Nhu Cẩn càng cảm thấy tội lỗi.

Nhu Cẩn xông về phía hồ lô linh hồn, bụp một tiếng hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.

Hồ lô linh hồn nằm im lìm trên đất, một luồng ánh sáng đỏ thẫm vô cùng bắt mắt chậm rãi xẹt qua hồ lô.

Túc Bảo nhặt hồ lô lên, lau sạch sẽ, nhẹ nhàng chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay cô bé, hồ lô lập tức treo vào sợi dây.

Mộc Quy Phàm đi tới ẵm Túc Bảo lên, hỏi: “Túc Bảo sao vậy?”


Đây là lần đầu Túc Bảo tự mình bắt quỷ, tuy chỉ là lệ quỷ….Nhưng lẽ ra cô bé nên vui vẻ tự hào mới đúng.

Thực ra lần nào bắt quỷ xong, Túc Bảo cũng thấy lồng ngực như bị đè nén.

Cô bé kể lại lời của lệ quỷ trẻ ban nãy, khó hiểu hỏi: “Dì lệ quỷ tự rơi xuống nước nên chết, chị Nhu Cẩn cũng vì cứu mẹ mà bị sông nhấn chìm, vậy tại sao dì lệ quỷ lại trút oán hận lên người khác?”

“Chị Quân Nhi vô tội, còn bằng tuổi chị Nhu Cẩn, tại sao dì lệ quỷ không buông tha cho chị Quân Nhi?”

“Còn có mẹ của chị Quân Nhi nữa, mấy ngày nay dì ấy lo lắng tìm con gái, có thể thấy chị Quân Nhi rất quan trọng với dì ấy, vậy tại sao dì ấy lại nói ra những lời làm tổn thương chị Quân Nhi?”

Chị Quân Nhi chỉ nói đang ở bên hồ, chẳng ngờ dì kia lại nói ra lời lẽ độc ác, kêu chị Quân Nhi muốn chết thì dì ấy không cản, còn kêu chị Quân Nhi có bản lĩnh thì nhảy xuống sông đi….

“Chị Quân Nhi chết là do mẹ chị ấy không quan tâm, nhưng mẹ chị Quân Nhi lại đổ lỗi cho anh trai bên đội cứu hộ, tại sao lại như vậy?”

Túc Bảo hỏi một tràng.

Mộc Quy Phàm nhớ tới người phụ nữ không biết bơi nhưng năm lần bảy lượt đòi xuống nước làm mọi chuyện thêm rối.

Lúc thi thể Quân Nhi được vớt lên, bà ta không chịu chấp nhận hiện thực mà vừa đá vừa mắng đội cứu hộ hại chết con bà ta….

Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo tới boong tàu, gió chiều mát lành trên sông thổi bay cảm giác nặng nề đang đè nén trong lồng ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận