Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Kỷ Trường: “…”

Mộc Quy Phàm: “…”

Thượng Thanh Bắc: “!”

Túc Bảo suy nghĩ rất đơn giản.

Trước khi tới đây bé có nghe ba nói qua về những gì Thượng Thanh Bắc đã làm, bé chỉ đơn giản cảm thấy, nếu sau này người đó vẫn sẽ tiếp tục xấu xa như vậy, vì để kiếm tiền mà làm ra chuyện tổn hại tới người khác…

Vậy tại sao hiện tại không giải quyết luôn cho xong chứ?

Hơn nữa, cũng không bắt chú đó phải chết, chỉ làm chú đó biến thành kẻ ngốc mà thôi.

Bà ngoại thường nói, người ngốc có phúc của người ngốc, cho nên biến thành kẻ ngốc có lẽ cũng không phải là chuyện xấu…


Sau khi Túc Bảo và Mộc Quy Phàm rời đi, Thượng Thanh Bắc thành thật hơn rất nhiều.

Gần như là hỏi gì đáp nấy, đến giờ thì ăn cơm, thái độ tích cực nhận tội.

Cho đến ngày gã ta được thả ra, nhìn thấy ba mẹ tới đón mình, gã ta như thể cuối cùng cũng tìm được một nơi để trút hết nỗi uất ức bị đè nén trong lòng bấy lâu nay vậy, không nhịn được trách móc: “Giờ hai người mới đến thì có ích lợi gì chứ!”

Nếu có tiền có quyền thì có thể đưa gã ta ra ngoài từ lâu rồi, nhưng rốt cuộc chẳng có ích lợi gì cả!

Mẹ của Thượng Thanh Bắc đau khổ khuyên nhủ: “Thanh Bắc, trở về cùng ba mẹ đi…”

Thượng Thanh Bắc hất tay mẹ của mình ra, tức giận nói: “Trở về thì làm được gì, hai người có gia sản hàng tỉ để cho tôi kế thừa không?”

Ba của Thượng Thanh Bắc vô cùng tức giận, hạ quyết tâm mắng mỏ: “Đi! Cứ để cho nó đi! Sau này coi như không có đứa con trai là nó nữa!”

Thượng Thanh Bắc đang định nói gì đó, bỗng nhiên, một luồng khí đen không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay ra khỏi người gã ta, bay về phía bãi đỗ xe…


Thượng Thanh Bắc lập tức khóc bù lu bù loa, lập tức nhào vào lòng ba của mình: “Ba ơi, ba ơi, ba ơi!”

Ba mẹ Thượng Thanh Bắc đang tức giận định bỏ đi: “???”

Chỉ thấy Thượng Thanh Bắc nước mắt nước mũi giàn giụa, ánh mắt cũng trở nên dại ra, nước mũi chảy vào trong miệng cũng không biết đường mà lau đi.

Ba mẹ Thượng Thanh Bắc ngây ngẩn cả người, đang yên đang lành nói ngốc là ngốc ngay được, quá đột ngột.



Bãi đỗ xe.

Sinh hồn của Thượng Thanh Bắc bay về phía Túc Bảo, bấy giờ gã ta mới biết được chuyện gì vừa xảy ra, vừa hoảng sợ vừa không cam lòng.

“Không, tôi không muốn chết, tôi vừa mới tìm ra được bí kíp tăng lượng truy cập…” Thượng Thanh Bắc liều mạng bay ra bên ngoài.

Gã ta vẫn còn có thể phát tài, lúc này gã ta nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác tìm ra được mình!

Kỷ Trường để lại vài nét bút trong quyển sách, lạnh lùng nói: “Ngươi điên rồi, tuy là người nhưng lại biến thành quỷ, không thể giữ ngươi lại được!”

Thượng Thanh Bắc đại kêu: “Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta! Các ngươi có cái gì tư cách thẩm phán ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận