Tô Lạc day ấn đường: “Không phải bánh chưng đấy, ý cậu là nữ quỷ cơ. Tối qua con kể chuyện ma quỷ cho cậu, sau đó cậu đã gặp quỷ thật.”
Túc Bảo hồ nghi nhìn sang bên cạnh anh: “Có nữ quỷ đâu ạ!”
Có điều, trên người cậu tư của cô bé có âm khí.
Tô Lạc lập tức đáp: “Con không nhìn thấy được cũng là lẽ thường tình, nó ở ngay…”
Anh vừa toan chỉ tay sang bên cạnh thì phát hiện nữ quỷ đã lặn mất tăm.
Tô Lạc kinh ngạc nhìn quanh quất, thật sự không thấy bóng dáng nữ quỷ nữa.
Chạy rồi ư?
Kỷ Trường lập tức bay ra ngoài kiểm tra, chẳng mấy chốc đã quay về phòng, nói: “Chắc là chạy rồi, chạy cũng nhanh thật!”
Hắn nhìn Tô Lạc: “Dính sát khí âm thì có lẽ gặp phải ác quỷ.”
Túc Bảo hỏi: “Phải làm sao ạ?”
Ánh mắt Kỷ Trường khẽ vụt qua một tia sáng, còn làm sao nữa, nếu ác quỷ tìm đến Tô Lạc thì cách đơn giản nhất chính là lấy Tô Lạc làm mồi nhử câu con cá ‘ác quỷ’ thôi.
Túc Bảo đứng trên giường, vừa vặn cao đến ngực Tô Lạc.
“Cậu tư, cúi đầu!” Cô bé kiễng chân, cố gắng với tay.
Tô Lạc lập tức cúi người.
Túc Bảo vỗ nhẹ lên đầu anh, miệng lẩm bẩm: “Xoa đầu chó, mọi sự khỏi phải lo.”
Sau đó đôi tay nhỏ của cô bé tiếp tục vỗ lên vai Tô Lạc: “Sờ chân chó, thuận buồm xuôi gió.”
Tô Lạc: “…”
m khí mà anh không nhìn thấy đã bị Túc Bảo vỗ cho tiêu tán.
Tô Lạc chỉ cảm giác nặng nề biến mất, lòng cũng bình tĩnh lại.
Khóe miệng anh khẽ giật, anh nói: “Ai dạy con đấy?”
Túc Bảo thật thà khai ra: “Sư phụ con dạy!”
Tô Lạc: “…”
Anh cả từng nói với anh rằng bên cạnh Túc Bảo có một người sư phụ, nhưng cũng có thể do cô bé con bị ngược đãi trong thời gian dài nên hoang tưởng ra một người luôn ở bên bảo vệ mình.
Có điều vẫn còn một khả năng là, sư phụ của Túc Bảo thực sự tồn tại, nếu không tại sao khi trước Túc Bảo lại biết số điện thoại của Tô Ý Thâm?
Lúc ấy Tô Lạc không cho là đúng, anh hướng đến khả năng Túc Bảo có vấn đề về tâm lý, thậm chí anh và Tô Nhất Trần còn cãi nhau một phen vì Tô Nhất Trần không đưa Túc Bảo đi gặp bác sĩ tâm lý…
Nhưng bây giờ….
Tô Lạc vô thức muốn đẩy gọng kính, nhưng chợt phát hiện ra mình không kịp vớ cặp kính trong khách sạn.
Tô Nhất Trần cầm máy tính bảng bước vào, nói: “Có phải em vẫn chưa tỉnh ngủ không? Xem thử tin giải trí buổi sáng đi, đảm bảo tỉnh hẳn cơn buồn ngủ!”
Tô Lạc nhận máy tính bảng, đập vào mắt anh là một dòng chữ đen đậm.
‘Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ. ’
Cùng với dòng chữ là hình ảnh đi kèm. Trong hình, anh đang mặc đồ ngủ chạy như điên khỏi khách sạn, động tác của anh chẳng khác nào Tôn Ngộ Không vừa được thả ra khỏi Ngũ Hành Sơn, chỉ còn thiếu dòng chữ: ‘Tôi thoát ra rồi, tôi thoát ra rồi.’