Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Em đã bật nước nóng chờ sẵn từ lâu rồi.” Động tác của Tĩnh Nghi rất nhanh, tay chân lanh lẹ giúp cô chuẩn bị quần áo:

“Em biết tối nay chị rất mệt, chờ sau khi chị tắm xong thì nghỉ ngơi sớm một chút nha.”

Giang Nguyệt gật gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng được thả lỏng một chút, cổ vừa muốn đi vào phòng tắm, bỗng nhiên phát hiện trong nhà chỉ có một mình Tĩnh Nghi.

“Chị Trần và Tiểu Diệp đâu?” Giang Nguyệt hỏi.

Tĩnh Nghi chớp mắt mấy cái: “Em cũng không biết. Chị Trần nghe điện thoại xong liền nói công ty muốn mở cuộc họp khẩn cấp, rồi gọi Tiểu Diệp cùng đi ra ngoài, chỉ bảo em ở nhà chờ chị.”

Giang Nguyệt cũng không hỏi nhiều, sau khi hiểu rõ liền đi về phía phòng tắm.

Nhiệt độ nước nóng vừa đủ, Giang Nguyệt thả mình trong nước nóng nhắm mắt dưỡng thần, trải qua một đêm vừa sợ hãi, vừa căng thẳng, rốt cuộc giờ khắc này cũng có thể được thả lỏng.

Trong đầu Giang Nguyệt tạm thời trống rỗng, cô lựa chọn không suy nghĩ gì cả, mọi thứ đều trở nên mơ hồ.


Không biết đã tắm bao lâu, đợi đến khi Tĩnh Nghi gõ cửa, cô từ trong nước tỉnh lại, nhiệt độ nước đã trở nên hơi lạnh.

“Chị Giang Nguyệt, lần sau không nên ngủ quên trong phòng tắm nữa, sẽ bị cảm lạnh đó.” Tĩnh Nghi cằn nhằn, vội vàng quấn khăn tắm lên người cô.

Giang Nguyệt sấy khô tóc, trở về phòng ngủ.

Màn hình điện thoại đúng lúc sáng lên, cô đi đến mở điện thoại, trên màn hình chỉ xuất hiện một tin nhắn ngắn gọn.

“Hiện tại, xuống lầu gặp tôi.”

Giang Nguyệt liên tục mím môi, cô cố làm ra vẻ không nhìn thấy tin nhắn của hắn.

“Giang Nguyệt, nếu cô ngủ, tôi sẽ đi lên đó.”


Đúng là tên cầm thú!

Giang Nguyệt nắm chặt tay khiến đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Cô im lặng hồi lâu, nghĩ đến Tĩnh Nghi ngủ ở phòng bên cạnh, vẫn thay quần áo, không trang điểm, rồi đeo khẩu trang đi xuống lầu.

Một chiếc Maybach quen thuộc đã ở dưới lầu chờ cô từ lâu.

Tất cả cửa sổ xe đều được đóng kín, hoàn toàn không nhìn thấy người ngồi bên trong, thế nhưng trong lòng Giang Nguyệt rất rõ ràng, đối phương vẫn luôn chờ cô chủ động đi lên.

Anh luôn thích cô phải tự mình chủ động.

Giang Nguyệt nuốt nước miếng vài lần, cam chịu nhắm mắt lại, mở cửa xe ngồi vào.

“Nếu cô còn không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.” Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, tài xế ngồi ở hàng ghế đầu đã biến mất, anh thản nhiên nói, ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu nhìn cô.

Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, tuỳ ý cười một tiếng: “Không có, vừa mới tắm xong, nên không nhìn thấy tin nhắn.”

Giang Nguyệt trấn định tự nhiên, bình tĩnh thong dong, ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không được tính là ngụy trang hoàn mỹ gì.

“Đến, thực hiện lời hứa của cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận