Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Mấy chuyện bí mật của hào môn cũng đâu phải chuyện mà ông ta có thể nhúng tay vào.

“Còn nữa, mẹ dò la được chút tin tức, người ta tiết lộ cho mẹ rằng một minh tinh dưới trướng công ty con sẽ gặp phiền phức, con xử lý tốt chuyện này thì công ty sẽ tiến lên một bậc.”

Đường Điền Điền câm nín, rốt cuộc mẹ ông ta làm gì dưới địa phủ và lôi kéo những ai mà chuyện gì cũng dò la được thế này.

Đường Điền Điền gật đầu: “Con biết rồi.”

Dù bà cụ Đường không lên trần gian nói chuyện này thì ông ta có chết cũng phải bảo vệ Tô Lạc đến cùng.

Biết mẹ mình mất rồi vẫn lo lắng cho mình, Đường Điền Điền chỉ thấy chua xót.

Chẳng ngờ bà cụ Đường lại cười híp mắt nói: “Nói xong chuyện chính rồi, giờ mẹ phải đi đón bạn thân của mẹ! Cuối cùng thì bà già chết tiệt này cũng ngỏm đời, sau này mẹ của con có bạn cùng nhảy quảng trường rồi.”

“Lần này mẹ vung tiền để mua hai cơ hội hiển linh, một là cho con trông thấy mẹ, hai là xuất hiện trước mặt bà bạn thân để bà ta hoảng sợ rồi đi đời nhà ma!”

Đường Điền Điền: “?”


Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn bà mẹ già của mình reo vui rộn rã bay đi.

Lúc này, một cái đầu nhỏ ló vào cửa phòng làm việc của Đường Điền Điền.

Đường Điền Điền vừa bị mẹ ruột hù cho xém bỏ nửa cái mạng thì bây giờ lại bị Túc Bảo dọa cho suýt mất luôn nửa cái mạng còn lại.

“Chào chú Đường!”

Túc Bảo đeo chiếc cặp hình thú cưng, vui vẻ chào.

Đường Điền Điền đỡ ngực, nói: “Tiểu thư Túc Bảo, con hù chết chú rồi!”

Túc Bảo cười hi hi rồi nắm tay Tô Lạc đi vào.

“Sao hôm nay tiểu thư Túc Bảo lại có thời gian đến đây?”

Đường Điền Điền lập tức kêu người đem bánh ngọt vào, nói: “Chẳng phải hôm nay con phải đi học sao?”


Túc Bảo lắc đầu: “Cậu tư nói muốn dạy con trốn học.”

Tô Lạc: “Này này…Nói gì thế con?”

Rõ ràng cô bé con nói muốn dẫn anh đi câu cá mà.

Kết quả lại đến công ty quản lý của anh?

Cánh cửa bị đẩy ra, mấy nhân viên bưng 7-8 loại bánh ngọt nhỏ đi vào.

Trước kia, đám nhân viên công ty không hiểu gì khi nhìn thấy dòng thông tin cuối cùng trong sổ tay nhân viên viết: Tiểu tiểu thư không thể ăn quá ngọt, không thích vị socola, thích bánh trái cây, thích kẹo trái cây…

Đến bây giờ thì các nhân viên đã vỡ lẽ.

Hai mắt Túc Bảo lấp lánh, cô bé giơ ngón cái, khen ngợi: “Chú Đường, chú sắp phát tướng rồi, sau này cúc áo của chú càng không cài được nha!”

Đường Điền Điền: Ý cô bé là tiền đồ của ông ta vô cùng thênh thang phải không?

Đường Điền Điền cười híp mắt: “Cảm ơn tiểu thư Túc Bảo đã khen ngợi!”

Túc Bảo cắn một miếng bánh nhỏ, ngọt mà không ngấy, ngon quá đi!

Đường Điền Điền quan sát sắc mặt Túc Bảo, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận