Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Rùa đen: “…”

Túc Bảo cười khúc khích.

So với thế giới phức tạp của người lớn, thế giới của Tiểu Ngũ và ông nội rùa đơn giản hơn nhiều!

Bé ngẩng đầu hỏi: “Cậu tư ơi, bọn họ còn đến đây không ạ?”

Tô Lạc: “Sẽ không đến nữa đâu.”

Muốn áp đặt đạo đức* cho người khác thì cũng phải có mới được, giờ bọn họ chẳng còn “đạo đức”, cũng phát hiện không áp đặt được anh, có lẽ sẽ không tới nữa đâu.

*Tức là dùng các tiêu chuẩn đạo đức của số đông để đánh giá một người hoặc một hành vi nào đó của họ mà bỏ qua các yếu tố khách quan khác. Ví dụ: Có tiền thì phải đi làm từ thiện, người khác đã nhận lỗi rồi thì phải tha thứ, làm người phải bao dung độ lượng…..

Thậm chí bởi vì cái điện thoại di động và tờ di thư bất ngờ rơi xuống kia mà bọn họ cũng không thể làm mưa làm gió trên mạng nổi, bởi vì sẽ bị người khác mắng đến không ngóc đầu lên mà được thôi.


Tô Lạc ôm Túc Bảo, sải bước vào công ty.

Vất vả lắm mới cướp được nhóc Túc Bảo từ tay Mộc Quy Phàm, mặc kệ thế nào anh cũng sẽ không trả người dễ dàng đâu.

Hôm nay Tô Lạc mặc một chiếc quần âu thoải mái, phối với sơ mi tơ tằm màu đen, cà vạt tùy tiện treo trên cổ áo, cặp kính mắt gọng vàng trên sống mũi làm điểm nhấn, trong vẻ lịch sự nhã nhặn lại toát lên một chút xấu xa vô lại xen lẫn một tia quý phái.

Một người đàn ông như vậy, trong lòng lại đang ôm cục bột nhỏ trắng mềm, sự tương phản này khiến fan đang chờ ngoài sân nhao nhao thét chói tai.

“Anh trai đẹp quá trời quá đất!”

“Áu áu áu anh ới, em muốn sinh khỉ con cho anh!”

Túc Bảo nằm sấp trên vai Tô Lạc, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cậu tư ơi, tại sao chị kia lại nói muốn sinh khỉ con cho cậu thế?”

Sắc mặt Tô Lạc tối sầm: “Trẻ con không nên hỏi mấy vấn đề lớn lao này.”


Túc Bảo: “Ò… Vậy Túc Bảo hỏi một vấn đề bé xíu xiu thôi được không ạ?”

Tô Lạc nhìn dáng vẻ khoa tay múa chân của bé không khỏi buồn cười: “Chuyện gì?”

Túc Bảo ngây thơ vô số tội: “Tại sao con người lại sinh ra khỉ con ạ? Khỉ con được sinh ra là người hay là khỉ? Có thể nói được tiếng người không? Cũng ăn cơm như chúng ta hay ăn trái cây thế ạ?”

Tô Lạc: “…”

Cục cưng, vấn đề này của con chẳng xíu xiu chút nào hết!

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ co giật, hắn giơ tay chọc đầu Túc Bảo: “Quỷ láu cá!”

Túc Bảo vội vàng ôm đầu, bé thật sự thắc mắc mà, tại sao người lớn đều không trả lời bé thế?

Đường Điền Điền làm ghi chép với cảnh sát xong thì vội vàng đuổi theo sau, gương mặt phát tướng của ông ta nở nụ cười hiền lành y hệt tượng Phật Di Lặc: “Tiểu thư Túc Bảo, con còn muốn ăn bánh ngọt nữa không? Chú tìm một đầu bếp Michelin cho con nhé!”

Túc Bảo lắc đầu: “Không cần! Con đã hứa với bà ngoại mỗi ngày chỉ có thể ăn tối đa một bữa bánh kem thôi, hôm nay con đã ăn rồi.”

Đường Điền Điền: “Vậy… Vậy một bữa của con có thể kéo dài từ sáng đến tối không?”

Túc Bảo: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận