Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Đường Điền Điền mở cửa, thò đầu vào nhìn quanh.

“Hóa ra hai người ở đây! Tiểu thư Túc Bảo, không phải con muốn đi câu cá à, chú dẫn con đi!”

Tiểu Ngũ lập tức há mỏ: “Xin thứ lỗi, trong phòng có tới bốn người lận nhé, không phải hai người. Gì, hai mươi bốn người á, thật ra chỉ bốn người thôi…”

Tô Lạc: “…”

Đường Điền Điền: “…”

Tô Lạc đang định nói chuyện, đột nhiên, bàn tay nữ quỷ lướt qua vai anh, dọc theo bả vai trượt xuống dưới, vẽ vòng tròn trên ngực anh, cất giọng ỏn ẻn: “Ỏ~ Thì ra anh trai đang câu cá~”

“Anh ơi, anh đang câu con cá là em ư?”

Dứt lời, nó mở toang cái miệng khổng lồ như chậu máu…

Đồng tử Tô Lạc co lại, anh đứng bật dậy.

Đường Điền Điền giật thót: “Có….có chuyện gì thế?”


Nữ quỷ Kiều Kiều sắp ngoạm lên cổ Tô Lạc thì Túc Bảo quăng một thứ gì đó vào đúng miệng nó.

Cót két….

Một âm thanh khiến người ta ê răng vang lên, nữ quỷ Kiều Kiều vội lùi về sau, ra sức nhổ thứ trong miệng ra.

Lúc này nó mới phát hiện ra mình cắn phải một con rùa.

Cụ Rùa ngã xuống ghế sofa, lưng úp xuống, dang rộng chân tay rồi huơ loạn xạ.

Ôi, rõ là đòi cái mạng già của rùa mà.

Túc Bảo vội nói: “Xin lỗi cụ rùa!”

Ban nãy cô bé đang cầm cụ rùa trên tay nên tiện tay….

Chân cụ rùa với tới chiếc gối trên ghế sofa nhưng cả người sắp sửa lật ngược lại, Tiểu Ngũ vội chạy lên giẫm lên người cụ rùa.


Cụ rùa: “…”

Túc Bảo nhìn về phía Kiều Kiều, Kỷ Trường cũng khẽ động ngón tay, nói: “Xem ra ác quỷ kia sẽ không xuất hiện.”

Túc Bảo gật đầu: “Thật xảo trá!” [1].

Vừa hay bàn chân đang giẫm lên người cụ rùa của Tiểu Ngũ cũng trượt một cái, Tiểu Ngũ gật đầu nói: “Trượt chân, trượt chân.” [2].

[1],[2]: ‘Xảo trá’ và ‘trượt chân’ đều có cùng bính âm.

Kiều Kiều nhìn Túc Bảo và Kỷ Trường bằng ánh mắt căm hận và không cam tâm: “Rốt cuộc một quỷ một người các ngươi muốn làm gì?…”

Lúc nó mới xuất hiện, Túc Bảo và Kỷ Trường chẳng hề quan tâm đến nó.

Nó còn tưởng nó và bọn họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, như vậy thì nó có thể luôn ở bên Tô Lạc rồi.

Nhưng giờ nó mới biết, con nhóc kia muốn tới thu quỷ hồn của nó!

Tại sao? Nó chỉ muốn được ở bên anh trai thôi mà! Sao nó đã chết rồi vẫn còn có người tới để ngăn cản nó!!

“Rốt cuộc chị muốn làm gì?” Túc Bảo nhìn Kiều Kiều đăm đăm.

Kiều Kiều cười: “Lúc chết, ta đã lấy sinh nhật và bát tự của anh trai để phối thành quỷ hôn….Thế nên, anh trai sống là người của ta, nếu chết đi cũng chỉ có thể ở bên ta mà thôi….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận