Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Ngay sau khi động thái này được thực hiện, từ trên xuống dưới đều không thể không khẩn trương tiến hành lập kế hoạch và bố trí lại toàn bộ.

Bởi vì sự thay đổi tạm thời người cầm quyền, dẫn đến rất nhiều nghiệp vụ hoàn toàn đóng băng, căn bản không thể hoạt động được.

Toàn bộ hệ thống khổng lồ của Tiêu gia, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.

Mâu thuẫn nội bộ giữa hai cha con đã biến thành mâu thuẫn của toàn bộ tập đoàn Tiêu thị. Trong một khoảng thời gian ngắn tình thế thay đổi đột ngột, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Từ bên ngoài nhìn vào mà đánh giá, Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng đã mất đi quyền lực, Tiêu Viễn Phong lại tuổi tác đã cao, Tiêu gia trong khoảng thời gian ngắn đã không có người lãnh đạo, tận dụng thời cơ này mà chen chân vào, thật sự là cơ hội ngàn năm có một.

Một số hạng mục trọng điểm của công ty lần lượt khẩn trương, nội bộ bắt đầu kéo bè kết phái, toàn bộ doanh nghiệp giống như là bàn cát đang dần sụp đổ, từng bước từng bước tan rã.

Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, trong lòng Tiêu Viễn Phong coi như là muốn đối đầu với con trai của mình, nhưng hiện tại cũng không thể không gọi hắn trở về để ổn định cục diện, vãn hồi tổn thất.

Tiêu Kỳ Nhiên, người luôn luôn phản nghịch, lần này lại ngoan ngoãn nghe lời, chỉ bằng một cú điện thoại liền gọi trở về.


Nhà cũ của Tiêu gia.

Thật hiếm khi Tiêu Viễn Phong có lúc phải sứt đầu mẻ trán như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa bước vào thư phòng, hắn đã nghe thấy tiếng cha mình ở bên trong đang giận dữ mắng mỏ cấp dưới.

Hắn đẩy cửa đi vào, Tiêu Viễn Phong lạnh lùng nhìn hắn: “Chơi đủ rồi, hài lòng chưa?”

Khóe miệng Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong lên, ngược lại cũng không nóng nảy.

Hắn nới lỏng cổ áo, ngồi xuống đối diện cha mình với một tâm thế vô cùng bình tĩnh, lại kéo ống tay áo sơ mi lên, giơ tay cầm lấy ấm trà trên bàn, rót trà vào trong chén.

Lúc rót trà, vô tình để lộ ra một sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay.

Nhìn rất rõ ràng.


Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Tiêu Kỳ Nhiên, Tiêu Viễn Phong tức giận đến mức dùng nạng gõ mạnh xuống sàn nhà:

“Đồ bất hiếu, nhà họ Tiêu ở trong tay anh sớm muộn gì cũng sẽ loạn cả lên.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nóng nảy, ngước mắt lên nhìn ông: “Hiện tại đã loạn thành một đống rồi, đây không phải là thứ bố muốn nhìn thấy sao?”

Tiêu Viễn Phong biết hắn đang cố ý châm chọc mình, vì thế cười lạnh: “Anh muốn chứng minh Tiêu gia không có anh thì không được. Anh đã làm được rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ?”

Tiêu Kỳ Nhiên tự mình buông ống tay áo xuống, ngón tay khẽ lướt qua chiếc dây buộc tóc màu đen, vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Bố à, bố thật sự già rồi, đến bây giờ mà vẫn chưa hiểu rõ cục diện này.”

Lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên tràn ngập thâm ý, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Viễn Phong cứng lại trong hai giây.

Cục diện? Cục diện gì?

Tiêu Kỳ Nhiên ngữ khí bình tĩnh, thanh âm trầm thấp: “Mấy năm trước bố đích thân điều hành đội ngũ quản lý cấp cao, có mấy người trong bọn họ đã sớm sinh ra dã tâm, muốn đổi tên của Tiêu thị thành của họ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận