Giang Nguyệt cất chân đi vài bước, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, chậm rãi nâng ô lên.
Người đàn ông đứng ở ven đường thân hình cao lớn, âu phục thẳng tắp chỉnh tề, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm cán ô, tay kia đút trong túi quần.
Thân hình cao lớn của anh đứng dưới ô, đường nét dưới màn mưa dày đặc trở nên mờ mịt, đặc biệt là khuôn mặt của Tiêu Kỳ Nhiên.
Giữa một mảnh hơi nước, có một loại cảm giác cô đơn lỡ đãng.
Giọt mưa rơi trên mặt ô, lách tách như một những hạt châu rơi xuống, không tuân theo một quy luật nào cả.
Thậm chí còn ồn ào đến phiền phức.
Giang Nguyệt chớp mắt mấy cái, nhìn khuôn mặt kia, luôn cảm thấy hoảng hốt vì không quá chân thật.
Trong một ngày mưa u ám và mơ hồ như vậy.
Anh lại tìm thấy cô.
Rõ ràng trong lòng đã quyết định, từ nay về sau cùng anh không còn quan hệ gì, nhưng vì sao anh lại hết lần này đến lần khác xuất hiện?
Điều này sẽ cho cô một ảo tưởng.
Một loại ảo tưởng rằng anh luôn dõi theo cô.
Tiếng mưa trộn lẫn với giọng nói trầm ấm của anh, cách nhau một cách, có chút không chân thực:
“Sao cô lại đến bệnh viện, là vì cảm lạnh sao?”
Cô không thể nghe ra trong giọng nói ấy là chất vấn hay là quan tâm.
Giang Nguyệt nhớ tới, lần trước cô và Tiêu Kỳ Nhiên gặp nhau ở bệnh viện, cô liền nói dối rằng mình bị cảm nên đến bệnh viện để lấy thuốc.
Lần này, đối mặt với ánh mắt dò xét của anh, cô lại một lần nữa nói dối: “Ừ, thời tiết thay đổi nên có chút khó chịu.”
Tiêu Kỳ Nhiên đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, vươn tay ra.
“Đưa tôi xem một chút.”
Anh định lấy chiếc túi xách trên tay cô.
Trong đó có thuốc ổn định tâm lý vừa nhận, Giang Nguyệt theo bản năng giấu chiếc túi ra sau lưng, lùi về phía sau một bước.
Tay Tiêu Kỳ Nhiên vẫn dừng trên không trung như trước, ở nơi ô không che được, nước mưa trực tiếp làm ướt cánh tay anh, ống tay áo ướt nhẹp dính trên người anh.
Nhưng anh vẫn cố chấp duỗi tay.
Đại khái giằng co vài giây, cô vẫn không thể thắng được anh mà đưa đồ trong tay ra.
Tóm lại là không thể gạt được Tiêu Kỳ Nhiên.
“Lên xe.” Anh nâng ô lên, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn cô: “Tôi đưa cô về.”
Giọng điệu chắc chắn và mạnh mẽ, không cho cô được phép cự tuyệt.
Chiếc xe dừng lại bên đường, đèn xe nhấp nháy đều đặn.
Tiết An đang đợi trong xe.
Giang Nguyệt trầm mặc một lát, nghĩ đến trong tay hắn còn cầm thuốc của mình, cùng với chính mình có chút lời muốn nói, vì thế gật gật đầu, xem như là đồng ý.