Cách âm của xe rất tốt, vừa đóng cửa lại, liền ngăn cách tiếng mưa dồn dập ở bên ngoài xe, trong xe nhất thời một mảnh yên tĩnh.
“Tiêu tổng, chúng ta bây giờ đi đâu?” Tiết An nhìn hai người đứng trong mưa cuối cùng cũng lên xe, khởi động động cơ, hỏi.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào Giang Nguyệt, ý bảo cô nói vị trí.
Giang Nguyệt sờ sờ chìa khóa mình mang về trong túi xách, nói vị trí căn hộ trước đây của cô.
Một thời gian dài không trở về, trong căn hộ có nhiều đồ mà cô muốn trở lại để xem.
“Không trở về Thụy Uyển?”
“Không có gì để trở về.” Giang Nguyệt trả lời rất tùy ý: “Trong hoàn cảnh không quen thuộc, tôi không dễ dàng ngủ được.”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Cô ở Thụy Uyển còn chưa quen thuộc sao?”
Giang Nguyệt đã sống ở đó ba năm rồi, có gì còn không quen thuộc?
“Trước kia tôi đã từng quen thuộc với nó, nhưng hiện tại thì không chắc.” Giang Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không hề đối mặt với Tiêu Kỳ Nhiên.
Dường như việc nói chuyện với hắn cũng trở nên rất xa lạ.
Cô vẫn nhớ rõ, Tiêu Kỳ Nhiên ở trước mặt cô nói rằng sau này muốn Tần Di Di sống ở Thụy Uyển.
“Đó là nhà của cô, có cái gì mà quen thuộc hay không quen thuộc?”
Giang Nguyệt nghe nói như vậy, như có như không mà cười.
Cô cũng từng nghĩ đó sẽ là nhà của cô.
Nhưng thì ra ai cũng có thể đi vào.
Thấy cô không có hứng thú nói chuyện với mình, Tiêu Kỳ Nhiên đè mi tâm, lúc này mới chú ý tới túi xách trong tay.
Hắn lấy ra một hộp thuốc với dòng chữ “Carbamazepine” ghi trên đó.
“Đây là thuốc cảm?” Tiêu Kỳ Nhiên cầm hộp thuốc lắc lư trước mặt cô, giọng điệu giễu cợt:
“Giang Nguyệt, bây giờ cô thật sự là nói dối thành tính rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhớ lại nghiên cứu về rối loạn lưỡng cực có đề cập đến loại thuốc này, là để điều trị các vấn đề tâm lý.
Giang Nguyệt không có trả lời, chỉ là từ trong ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên rút ra hộp thuốc kia, một lần nữa bỏ vào trong túi xách, lại cầm vào trong tay mình.
Toàn bộ quá trình không có một từ trao đổi, rõ ràng đối với Tiêu Kỳ Nhiên là không thèm để ý tới.
“Cứ như vậy không muốn nói chuyện với tôi?”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên mặt Giang Nguyệt, nhớ tới lời mấy giờ trước Tiêu Viễn Phong nói, lại liên tưởng đến phản ứng gần đây của Giang Nguyệt, khóe môi hắn mang theo chút ý cười, nhưng vẫn mơ hồ khắc chế.
Khó trách ngày đó cô không đầu không đuôi nói một câu như vậy, bảo anh chịu trách nhiệm với Tần Di Di.
Thì ra là bình dấm bị đổ.
“Nguyệt Nguyệt, tôi không biết lúc cô tức giận sẽ là như thế này.”