Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm


Trong phòng bệnh trống rỗng, nơi phát ra âm thanh không có một bóng người, ngay cả bóng ma cũng không.
Túc Bảo nắm chặt lấy ga trải giường, hỏi: "Ông là ai?"
Trong lòng bé có chút sợ hãi.
Giọng nói kia lại vang lên ra sức thuyết phục, dụ dỗ: “Ta là sư phụ của con đó, gọi sư phụ nào.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo nhăn lại, hừ, con lâu bé mới bị lừa.
“Túc Bảo không có sư phụ nào hết.” Bé dõng dạc nói.
Âm thanh kia như bị nghẹn lại.
Lúc này, trên chiếc bàn bên cạnh giường bệnh, xuất hiện một cái bóng một thanh niên mặc áo choàng trắng chẳng rõ là người hay ma.
Sắc mặt của hắn rất tái nhợt, hai mắt thâm thúy sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi môi lại có màu đỏ thắm, giữa hai lông mày có một tia tà khí, khiến hắn thoạt nhìn vô cùng diêm dúa.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào con nhóc trước mặt, con nhóc thậm chí còn chưa hình dung ra logic trong bài phát biểu của hắn.
Chậc chậc, thật khó lừa nha...
"Cặp sách nhỏ...!" Hắn lại cố gắng dụ dỗ nói.
Túc Bảo lầm bầm: “Là Tiểu Túc Bảo, không phải cặp sách nhỏ."
Người đàn ông: "..."
Hắn sờ sờ cằm nói: "Ta thật sự sư phụ của con, lúc còn sống mẹ con đã đem con làm đồ đệ của ta."
Nghe vậy, Túc Bảo bĩu môi thầm phản kháng trong lòng.
Bé nói: "Mẹ con mới không làm điều vô bổ này.”
Mẹ sẽ không giao bé cho người khác, mẹ còn lâu mới không cần bé nữa.

Người đàn ông nhất thời không nói nên lời.
Tô Cẩm Ngọc khi cận kề cái chết nhìn thấy hắn, liền cầu xin hắn bảo vệ Túc Bảo và nhà họ Tô sau khi cô ấy qua đời.
Khi đó Túc Bảo mới hai tuổi, không thể nào nhìn thấy được hồn thể của hắn, nhưng hắn xác thực đã nhận được lễ bá sư, hắn là sư phụ của bé!
Hai ngày trước, khi Túc Bảo cận kề cái chết cũng nghe được thanh âm của hắn, có điều bây giờ tiểu gia hỏa lại không tin hắn...
Người đàn ông sờ sờ mũi, nhỏ giọng dỗ dành: "Mẹ con tên là Tô Cẩm Ngọc, con tên là Túc Bảo, con nhìn xem, ta đều biết hết nha."
Túc Bảo mím môi: "Cái này ai mà chẳng biết."
Người đàn ông: “...."
Chậc, cái đám chuyên dụ dỗ bắt cóc trẻ con mà tới chắc cũng rầu thúi rượt với con nhóc này, chả dễ dụ tý nào.
Nếu không phải nhóc con tay chân nhỏ bé, đấu không lại người lớn, trong thâm tâm lại khao khát một gia đình hạnh phúc...!Có lẽ nhà họ Lâm cũng chẳng có cơ hội bắt nạt con bé!
Người đàn ông mím môi nói: "Trẻ con thì đừng suy nghĩ nhiều như thế, đợi khi nào con khỏe lại thì chỉ cần thắp cho ta ba nén hương cùng một miếng thịt lợn, chúng ta coi như hoàn thành xong lễ bái
sư.”
“Tên của ta là Kỷ Trường, khi còn sống là một nhân vật lớn, rất có tiếng tăm nha.

"
Túc Bảo lại càng ngạc nhiên nhìn về cái bóng như không khí bên cạnh.
“Ruột gà? Tại sao lại gọi là ruột gà?”
( Trong tiếng Trung, từ Kỷ Trường có phát âm giống từ Ruột gà)
Kỷ Trường không biết Túc Bảo đang nghĩ gì, Nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của cô nhóc nói:
"Con không biết ta cũng là chuyện bình thường.


Ta lớn tuổi hơn con, lại không ở cùng thời đại với con, nhưng mà ta rất lợi hại, ta cũng có thể dạy con rất nhiều thứ, để con không bị bắt nạt nữa...!..."
Túc Bảo đột nhiên hỏi: "Đại nhân vật cũng chết sao?"
Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo lại hỏi: "Người lợi hại như vậy, thế vì sao lại chết chứ?" Kỷ Trường nhất thời á khẩu, có chút không biết trả lời thế nào, con nhóc này thật khó đối phó.
Túc Bảo nắm chặt lấy chăn bông, hơi rũ mắt xuống, mím môi hỏi câu cuối cùng: "Nếu người thật sự là sư phụ con, vậy vì sao ngài lại không quan tâm đến con...”
Sau khi mẹ qua đời, mặc kệ bé có khóc, có đau đớn, cũng không ai quan tâm đến bé.
Hơn một năm qua, bé đã học được cách nhìn sắc mặt ba để sống, cố gắng hết sức để bản thân không bị người khác ghét bỏ nhưng bé vẫn không nhìn thấy được chút tình thương nào từ khuôn mặt của ông bà.
Bé còn bị dì đánh đập ...
Không ai chịu giúp bé cả.
Kỷ Trường sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp.

Hắn cái gì cũng không giải thích, yên lặng nói: "Hài tử ngoan, từ nay về sau sư phụ sẽ bảo vệ con.”
Túc Bảo mím môi, quay mặt đi, không nói nữa.
Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, nói:
"Con nên nghỉ ngơi thật tốt, sư phụ sẽ quay lại sau, thứ này coi như là quà gặp mặt của sư phụ.


Tam giới đều có quy tắc, sư phụ có thể đến nhưng không thể ở lại lâu được, còn rất nhiều việc chưa kịp bàn giao xong đã vội tới đây.”
Túc Bảo chỉ cảm thấy tay hơi nóng lên, trên tay xuất hiện một chiếc vòng màu đỏ rực.
Không biết qua bao lâu, trong phòng bệnh không còn tiếng động nữa, Túc Bảo mở mắt nhìn bốn phía, vẫn là không thấy gì.
Nhưng không biết vì sao, bé lại cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, trên người đau nhức cũng dịu đi rất nhiều!
..........
Chớp mắt mười ngày trôi qua.
Vết thương của Túc Bảo gần như đã lành hẳn, chuẩn bị xuất viện trở về kinh đô.
Ngoài cửa, mơ hồ nghe thấy giọng nói kinh ngạc của bác sĩ: “Thật không thể tin được...!vết thương nặng như vậy, ít nhất ba tháng mới có thể xuống được giường...”
Một lúc sau, Tô Nhất Trần vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy cảnh Tô Ý Thâm chọc Túc Bảo khóc, anh cau mày nghiêm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tô Ý Thâm tỏ vẻ oan ức: "Đại ca, không phải em! Thật sự không phải em mà! Là con thỏ nhỏ của Túc Bảo bị rơi ở Lâm gia rồi."
Anh không dám nói con thỏ nhỏ bị mất nữa, sợ cục sữa nhỏ sẽ khóc.
Nói là rơi ở Lâm gia, nhưng ai biết nó có còn ở đó không?
Giọng nói của Tô Nhất Trần dịu lại, anh nói: “Túc Bảo ngoan, cậu mua cho con một con mới nhé.”
Chỉ là một con thỏ bông, nếu bé thích, anh có thể làm cho cả thế giới này không còn đủ hàng mà bán.
Tô Ý Thâm lắc đầu: "Đó là thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo."
Tô Nhất Trần chợt dừng lại, thứ duy nhất Ngọc Nhi để lại cho Túc Bảo?
Anh quả quyết nói: “Đi, quay về đó lấy.”
Không biết con thỏ còn ở đó hay không, nếu không, cho dù có tìm khắp các thu trạm rác ở Nam Thành, cũng nhất định phải tìm được con thỏ về đây cho bé.
Túc Bảo như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói: "Cậu...!Túc Bảo cũng muốn đi."
Ngoài chú Thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn nhỏ cực kỳ quan trọng nữa....
**
Lâm gia, Lâm Phong và Lâm lão gia đầu bù tóc rối ngồi cùng nhau trên ghế sofa trong phòng khách.

Ngôi biệt thự huy hoàng trước đây giờ xập xệ, không khác gì một khu phế tích, đồ đạc quý giá đều đã bị dọn sạch.
Lâm Phong râu ria lởm chởm, trông tiều tuỵ đi rất nhiều.
Lâm phu nhân ở bên cạnh khóc lóc thảm thiết: "Con trai, sao con lại vay nặng lãi nhiều như vậy!"
"Lần này biết làm sao bây giờ! Ô Ô..."
Ngày Lâm Phong bị đánh nhập viện, nhà họ Lâm chính thức phá sán!
Chưa kể toàn bộ bất động sản đều bị mang thế chấp, ngay cả căn biệt thự họ đang ở đây cũng sắp bị thi hành cưỡng chế.
Sau này họ biết sống ở đâu?
Lâm lão gia tức giận mắng: "Khóc,khóc, chỉ biết khóc, khóc cái gì mà khóc! Sớm biết có ngày này,
sao lúc trước bà không đối xử với Túc Bảo tốt một chút chứ?”
“Sao ông chỉ biết nói mỗi tôi? Ông còn là ông nội của nó đấy, ông có đối xử tốt với nó không!"
Lâm Phong tức giận hét lên, "Đừng nói nữa!"
Anh ta đã đủ phiền rồi, công ty phá sản trong một đêm, tòa án cũng bắt đầu can thiệp vào điều tra, anh ta còn có thể phải đối mặt với án tù—anh ta biết tìm ai kể khổ bây giờ!
Lâm lão gia và Lâm phu nhân đều im lặng, hối hận đến mức xanh cả ruột.
Nếu ngay từ đầu bọn họ đối xử với Túc Bảo tốt hơn thì đâu đến nỗi như bây giờ?
Có khi còn có thể nhờ mối quan hệ thống gia với nhà họ Tô mà thăng quan tiến chức!
Lâm phu nhân cay đắng nói: "Cái con nhóc chết tiệt đó! Bay lên cành cây biến thành phượng hoàng rồi, còn không biết về thăm nhà một chuyến!"
Thứ vô ơn phụ nghĩa, bọn họ vẫn còn là ông bà nội của nó đấy!
Ở cái tuổi già như vậy rồi, có lỗi gì mà không thể tha thứ chứ?
Hơn nữa bọn họ cũng đâu có nói sai, ngay từ đầu chính nó là người đẩy Mục Thấm Tâm xuống lầu dẫn đến sảy thai còn gì.
Đúng vào lúc này, Mục Thấm Tâm từ trên lầu đi xuống, cô ta nhẹ giọng nói: "Ba mẹ, Lâm Phong, yên tâm đi, Túc Bảo nhất định sẽ trở về.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận