Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Túc Bảo nói: “Con…”

Kết quả, cô bé liếc thấy đôi tai Tô Tử Tích đỏ bừng, môi mím chặt, mặt quay đi.

Túc Bảo nói: “Con….chắc là con mộng du rồi qua đây đó!”

Tô Tử Tích gật đầu: “Chính là mộng du.”

Người nhà họ Tô: “…”

Tiểu Ngũ bay lên vai Túc Bảo, hót: “Khi còn là một quả trứng, ta từng gặp một tiên sinh biết bói quẻ, vị tiên sinh nói ngày sau ta sẽ được mặc áo choàng màu vàng, tận hưởng cuộc sống thịt cá đủ đầy—-Ta còn lâu mới tin lời nói ma quỷ của ngươi! Tên thầy bói bụng dạ xấu xa!”

Tô Tử Tích: “….”

Sau bữa sáng, Tô Tử Tích thừa nhận với Túc Bảo rằng cậu đã nhìn thấy thứ không sạch sẽ, nhưng là khi nằm mơ.

Túc Bảo ồ một tiếng: “Chỉ nhìn ảnh trên mạng mà bị nằm mơ ư?”

Nếu đi đường tình cờ gặp người chết vì tai nạn, ngàn vạn lần đừng tụ tập hóng hớt, mà phải nhanh chóng rời đi.

Bởi vì đứng lại quá lâu ở chỗ có người chết, chưa biết chừng sẽ bị người chết đó ‘chấm’, sau đó quỷ hồn bám theo về đến tận nhà.

Túc Bảo từng nghe sư phụ nói, trước đây, có người từng trông thấy vụ tai nạn mất mạng người trên đường, người chết được phủ một tấm vải xanh.

Nhưng, người qua đường nọ tò mò nán lại nhìn thêm vài lần, kết quả khi gió thổi tung tấm vải xanh, người qua đường bất ngờ nhìn thấy gương mặt người chết.

Sau đó, quỷ hồn người chết bám lấy người qua đường nọ.

Nghe Tô Tử Tích nói, Túc Bảo vò đầu không hiểu.

Hôm qua anh Tử Tích chỉ trông thấy ảnh thôi mà, thế bao nhiêu người cũng xem tấm ảnh đó thì sao….

Giọng Kỷ Trường vang lên: “Xem ảnh cũng bị quỷ hồn bám thân!”

Túc Bảo vui mừng: “Sư phụ về rồi!”

Tô Tử Tích chau mày nhìn Túc Bảo đang trò chuyện nghiêm túc với ai đó trong không khí.

Sau đó Túc Bảo nói: “Xem ảnh cũng bị dính vận đen, có điều vẫn may, không dính phải sát khí.”

Tô Tử Tích: “Câm nín!”

Thế người trông thấy tấm ảnh đó nhiều vô số kể thì ai ai cũng gặp xui xẻo hả?

Rõ là nói chuyện vô căn cứ….

Tô Tử Tích trợn trắng mắt rồi rời đi….

Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, sư phụ đuổi theo ác quỷ kia hai ngày mà mất dấu, nó quá xảo quyệt….”

Túc Bảo: “Nó là quỷ xảo quyệt ạ?”

Kỷ Trường: “…Lần này bị con nói trúng rồi đó!”

Túc Bảo lập tức phấn khởi: “Con giỏi quá!”

Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, hắn nói tiếp: “Con quỷ xảo quyệt kia không đơn giản, ít nhất cũng ‘sống’ được trăm năm rồi. Nó không bám lấy người sống mà bám vào quỷ hồn, như vậy sẽ khó bị phát hiện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui