Gương mặt nhỏ của Túc Bảo lập tức nhăn lại, cô bé đau lòng quá đỗi, xe mới nhích lên trước một đoạn mà đồng hồ đã nhảy từ 89 lên 96 rồi?
Tăng thêm 7 tệ đó nha!
Biết vậy cô bé đi bộ đoạn đường ngắn này là được rồi!
Túc Bảo nhìn bao lì xì trong tay, mặt lộ vẻ khó xử: “Chú ơi, chú có thể lùi xe về phía sau một chút không ạ?”
Tài xế ‘a’ một tiếng, anh ấy đi quá địa chỉ rồi à?
Đâu có nhỉ? Đến ngay đúng địa chỉ mà! Hồi trong quân đội, anh ấy còn không đỗ xe chuẩn như này đâu đấy!
Tài xế vội hỏi: “Chú lái xe quá địa chỉ à? Không được lùi xe chỗ này con ạ, nếu bị chụp hình lại sẽ bị phạt!”
Đây không phải xe của anh ấy, xe của anh có bị phạt cũng chẳng sao, nhưng không thể để người tài xế cho mượn xe phải chịu phạt.
Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, do con không có nhiều tiền để trả, hồi nãy 89 tệ là vừa đúng số tiền con có!”
Tài xế: “….”
“Cô bé đáng yêu, lùi xe về sau cũng phải trả thêm phí xe đó!”
Túc Bảo lơ mơ: “Ồ!”
Sao lùi xe lại còn phải trả thêm tiền? Cái đồng hồ này không coi trọng đạo đức nghề nghiệp gì hết!!!
Tài xế nhìn cô bé con đáng yêu trước mặt, mới tí tuổi đầu mà đã biết mặc cả rồi đấy.
“Thôi, chú lấy con 85 tệ là được rồi.” Tài xế mềm lòng nói.
Hai mắt Túc Bảo lấp lánh: “Cảm ơn chú ạ!”
Dứt lời, cô bé lấy ra tờ 100 tệ màu đỏ từ bao lì xì.
Khóe miệng tài xế khẽ giật, anh ấy nói: “Đây chẳng phải có tiền sao?”
Túc Bảo hơi ngại, nói nhỏ: “Ba con nói, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó!”
Mặt tài xế nhuốm vẻ hồ nghi, thủ trưởng Mộc của họ….từng nói lời như này thật ư?
**
Mộc Quy Phàm nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, khóe miệng khẽ giật, không hề, anh không hề nói vậy nha!
Tài xế giúp Túc Bảo lấy vali xuống rồi nhấc lồng vẹt ra, vừa liếc mắt anh ấy đã thấy Tô Tử Tích vẫn đang cố gắng kết nối với trò chơi trên di động.
Tài xế nhét vali vào tay Tô Tử Tích rồi treo tất cả túi xách và lồng chim lên tay cầm của chiếc vali.
Tô Tử Tích vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra tay mình có thêm bao nhiêu đồ đạc.
“.…”
Sau giây phút muộn màng, Tô Tử Tích mới sực nhớ ra, từ nãy đến giờ Túc Bảo luôn là người xách đồ.
Túc Bảo duỗi tay qua, nói: “Anh, để em cầm cho, em khỏe lắm!”
Túc Bảo chẳng hề thấy việc xách đồ có vấn đề gì.
Tô Tử Tích hất tay Túc Bảo ra, nghiêm túc nói: “Được rồi, để em xách đồ rồi đến lúc mệt quá lại khóc lóc mách tội anh với ông bà hả?”