Sống lưng Tô Tử Tích cứng đờ, tay chân khua đều bước tới, ngồi ở bên cạnh Túc Bảo giống như robot.
Thấy hai con quỷ đang nhìn chằm chằm mình, Tô Tử Tích vội vàng cúi đầu nhìn về phía Túc Bảo.
“Tại, tại sao lại phải vẽ vòng tròn?” Cậu bé cố tìm chủ đề để nói chuyện.
Túc Bảo giải thích: “Phải vẽ vòng tròn thì bọn họ mới có thể lấy được tiền á, không thì tiền sẽ bay đi mất theo chiều gió!”
Tô Tử Tích: “…”
“Anh trai anh phải nhớ nha, trước khi đốt tiền giấy cho người khác thì nhất định phải vẽ vòng tròn, nếu đối phương không có mặt ở đó vậy thì phải viết tên và ngày tháng năm sinh của đối phương lên… Không thì đối phương không nhận được đâu.”
Tô Tử Tích: “… Vậy những người đốt tiền ở ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy thì sao? Bọn họ đâu có vẽ vòng tròn.”
Cậu bé đã từng nhìn thấy, nhưng mà người ta không vẽ cái gì cả.
Túc Bảo nói: “Vậy nên phần lớn tiền giấy mà bọn họ đốt đều không đến được tay của người thân nhà họ, nhưng mà khi bọn họ đốt tiền giấy thì xung quanh sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ, tiền có thể rơi vào tay đám cô hồn dã quỷ đó.”
“Anh đã học được chưa?” Cuối cùng Túc Bảo không yên tâm hỏi lại.
Tô Tử Tích: “…”
Khoan đã, cậu bé học cái này để làm gì chứ?
Đợi khi ánh lửa đã đốt rụi một góc tiền giấy cuối cùng, Túc Bảo lấy kiếm gỗ đào ra gẩy tàn tro.
“Được rồi, chú và dì, đây là tiền thuê nhà cho hai người đó!”
Sắc mặt của dì quỷ trở nên vui vẻ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một khách thuê hiểu chuyện!
Cô hồn dã quỷ giống như bọn họ thường không có người thân thờ cúng, sau khi chết cũng không có ai đốt tiền cho bọn họ. Vì vậy bọn họ chỉ có thể lang thang khắp các ngã tư đường vào ngày mười bốn tháng bảy để nhặt ít tiền gian nan sống qua ngày…
Nhưng vào thời buổi này, rất hiểm có người đến ngã tư đường để đốt tiền giấy.
Dì quỷ và chú quỷ bước vào vòng tròn thông qua khoảng trống ở phía tây bắc, vui vẻ nhặt tiền.
“Ái chà, đúng là một cô bé hiểu chuyện mà! Đây đây đây, nơi này cho hai đứa ở, dì với chú sẽ qua nhà hàng xóm ở nhờ hai ngày!” Bà dì cười đến hai mắt cong cong.
Tâm trạng của ông chú cũng tốt, vui tươi hớn hở hỏi: “Có gì cần giúp thì hai đứa cứ nói nhé!”
Tô Tử Tích…
Mở rộng tầm mắt.
Cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra…
Cậu bé đực mặt ra.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, hỏi: “Hiện tại ai đang sống ở bên cạnh thế ạ?”
Bà dì và ông chú đã nhận tiền đều rất phối hợp, nói: “Bên cạnh ấy à, ý con là âm hồn có từ ban đầu hay là khách tới thuê phòng?”
Túc Bảo khó hiểu nói: “ m hồn có từ ban đầu?”
Quả nhiên toà nhà này không dành cho người sống ở mà.
Ông chú nói: “Ngày xưa khu này là bãi tha ma… Sau thì nơi này đã được quy hoạch lại mà đúng không?”
Túc Bảo gật đầu.