Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Quỷ xảo quyệt im lặng không hé răng.

Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ngươi tìm tới ta bằng cách nào vậy?”

Quỷ xảo quyệt bị tơ hồng đánh đến sợ, lần này không do dự nữa, nó nói thẳng: “Ngươi đã thu mấy con ác quỷ, ta cũng có nghe được tiếng gió.”

Những con ác quỷ khác nghe được “tiếng ác” của Túc Bảo đều cố gắng trốn đi, nó lại không giống, nó cảm thấy Túc Bảo lợi hại như vậy, chắc chắn trên người bé phải có pháp bảo gì đó.

Nó đã “sống” từ triều đại nhà Thanh đến tận bây giờ, đã được gần hai trăm năm rồi.

“Trăm năm trước, ta vô tình có được Hắc Ngọc, Hắc Ngọc rất lợi hại, có thể che giấu sát khí của ta, khiến cho đám đạo sĩ không thể tìm thấy ta…”

Nhờ vậy nó mới có thể thuận lợi tồn tại nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh.

Nhưng cũng giống như những sai lầm đã mắc phải khi còn sống, quỷ xảo quyệt càng ngày càng không thỏa mãn với sức mạnh hiện tại của mình, bắt đầu nhắm về phía Túc Bảo, mơ ước pháp bảo trên người Túc Bảo.

Nó nào biết rằng mình đã chọc phải một người không phải là đạo sĩ bình thường, mà là diêm vương…


“Nói xong rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, đừng giày vò ta là được.”

Quỷ xảo quyệt nhắm mắt lại.

Túc Bảo lại thấy khó khăn, nó không chủ động tấn công bé, tơ hồng cũng sẽ không chủ động tấn công lại.

Thế thì bé cũng không thu được quỷ xảo quyệt á!

Túc Bảo bóp hồ lô linh hồn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ lô linh hồn ơi hồ lô linh hồn, mày có thể tự thu quỷ được không?”

Hồ lô linh hồn: “…”

Túc Bảo thở dài: “Đúng là một hồ lô linh hồn vô dụng mà, chỉ biết ăn thôi.”

Hồ lô linh hồn: “?”

Đang bắt nạt nó không biết nói à?


Túc Bảo giơ Hắc Ngọc lên nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy được điểm gì bất bình thường cả.

Bé đành phải tạm thời không xử lý quỷ xảo quyệt, nhìn về phía cô gái nhảy lầu đang im lặng đứng ở bên cạnh —— Tống Nguyệt Thanh.

“Chị gái, chị chết như thế nào vậy?” Túc Bảo mềm giọng hỏi.

Tô Tử Tích cũng nhìn qua theo…

Ánh mắt Quỷ xảo quyệt hơi lóe, bỗng nhiên nhớ ban nãy lúc nó bị tơ hồng đánh, hình như đều là do nó chủ động tấn công, tơ hồng mới có thể đánh trả…

Chẳng lẽ, oắt con nay hoàn toàn không lợi hại như nó đã nghĩ à?

Quỷ xảo quyệt lặng lẽ dùng sức, âm thầm chống lại lưới trói linh hồn.

Chỉ cần nó có thể thoát ra thì nó sẽ có thể chạy ra rất xa.

Trước khi trốn đi nó muốn đánh lén Túc Bảo một phát, ném cô gái nhảy lầu lên người Túc Bảo… Xem thử phán đoán của nó có đúng hay không!

Nhưng mà nó không chú ý tới, Hắc Ngọc bị Túc Bảo nắm chặt trong tay, đang bị hồ lô linh hồn cắn nuốt, hấp thu…

Nghe Túc Bảo hỏi Tống Nguyệt Thanh đã chết như thế nào, Tô Tử Tích lặng lẽ vểnh tai lên.

Tống Nguyệt Thanh thở dài một tiếng, nhìn Tô Tử Tích một cái rồi nói: “Ta nào biết đại thần chơi game cùng mình lại là một học sinh tiểu học.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận