Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Đúng là thổ huyết mà.

Sự hiểu nhầm đó đã hại nó si mê đại thần đến chết đi sống lại, cuối cùng bị quỷ xảo quyệt đầu độc suy nghĩ, cứ vậy mà nhảy lầu tự vẫn.

Oan ức quá đỗi!

“Sau khi chết, ta biến thành lệ quỷ rồi bị quỷ xảo quyệt nô dịch…”

Tống Nguyệt Thanh sợ hãi liếc nhìn quỷ xảo quyệt, nói tiếp: “Ta biết nó muốn lợi dụng ta để dụ Mộc Tân Nhật Mộc Cấn tới đây, nên lúc hai ngươi tới đây, ta còn muốn hù dọa cho các ngươi chạy đi!”

Tống Nguyệt Thanh cảm thấy ấm ức thay bản thân, biết Tô Tử Tích và Túc Bảo tới, nó vô cùng lo lắng. Vì thế nó cố ý mở cánh cửa ra chầm chậm….

Ai biết được Tô Tử Tích lại là cậu nhóc 7 tuổi!

Nó chết lặng ngay tại chỗ, đứng sững sờ ngay cánh cửa nhìn Tô Tử Tích.

Còn Tô Tử Tích lại là cậu nhóc có cung phản xạ quá dài, cậu nhìn nó hồi lâu mới sợ hãi gào thét gọi Túc Bảo….


Ngay cả bây giờ, cung phản xạ của Tô Tử Tích vẫn dài như thế!!

Tô Tử Tích bình tĩnh hỏi: “Vậy người nói câu ‘nhóc đến rồi’ ở ngoài cửa ban nãy cũng là chị à?”

Tống Nguyệt Thanh gật đầu.

Quỷ xảo quyệt sai khiến nó đi mua đồ.

Lúc về trông thấy Tô Tử Tích vẫn chưa đi, nó nóng ruột muốn hù cho cậu hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi này.

Ai biết được cậu lại chạy vào phòng!

“Ôi, ta chết oan quá…” Tống Nguyệt Thanh nhìn Tô Tử Tích, giọng điệu ai oán.

Vốn dĩ Tống Nguyệt Thanh chỉ muốn sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ rồi ngày ngày ở bên cạnh nam thần.

Chẳng ngờ nam thần lại là một cậu nhóc!


Càng nghĩ Tống Nguyệt Thanh càng ấm ức.

Nghe tới đây, Tô Tử Tích run rẩy nói: “Chị, không lẽ chị muốn theo em?”

Tống Nguyệt Thanh dời mắt: “Ta không có sở thích đó, nếu có thể xin đưa ta đi đầu thai….”

Tống Nguyệt Thanh nhìn Túc Bảo khẩn cầu.

Túc Bảo gật đầu: “Có thể nha….Bây giờ em sẽ đưa chị đi luôn!”

Nhưng ngay lúc này, quỷ xảo quyệt luôn im lặng bỗng vùng vẫy thoát khỏi lưới trói buộc linh hồn, sau đó lao mạnh tới!

Nó túm lấy Tống Nguyệt Thanh rồi ném mạnh về phía Túc Bảo.

Kỷ Trường kinh hãi, vừa toan hiện thân thì….

Hồ lô linh hồn phát ra một luồng ánh sáng mờ, còn miếng ngọc đen trong tay Túc Bảo đã biến mất.

Kỷ Trường thảng thốt, cố kiềm chế không xông lên giúp Túc Bảo.

Tống Nguyệt Thanh còn chưa chạm tới Túc Bảo thì sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo đã phát ra ánh sáng mờ khiến nó bị đánh bay ra, Tống Nguyệt Thanh kêu thảm một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận