Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Đánh nè, đánh nè!” Tô Tử Du hét to: “Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi! Mau ra đây cho ta!”

Tô Tử Tích kinh hãi, cậu vẫn còn lộ mông mà cửa phòng tắm bỗng bị đẩy mạnh ra.

Ngay sau đó là mấy chục củ tỏi nện vào người cậu.

Vất vả lắm mới né được sự tấn công của mấy cân tỏi thì một thanh kiếm gỗ gụ lại bay vù tới!!

Không biết nên nói đường đi của thanh kiếm này chuẩn hay không chuẩn mà Tô Tử Tích chỉ cảm thấy ‘tiểu huynh đệ’ của cậu xém chút nữa đã toi mạng luôn.

“Mẹ kiếp!” Tô Tử Tích tức giật quát: “Ai! Ai đánh lén tao!”

Keng—-Cái chậu sắt to bay tới, hạ cánh trên đầu Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích trượt chân một cái, mông nện xuống sàn, đầu óc ong ong.

“…¥¥!!”


Sau trận tập kích của Tô Tử Du.

Phòng tắm vô cùng bừa bộn.

Tô Tử Tích chửi rầm trời rồi xông vào đánh nhau với Tô Tử Du.

Tô Tử Du: “Túc Bảo! Cứu anh với! Con quỷ này đang ra oai hù dọa người khác nè! Mau tới giúp anh!”

Túc Bảo cuống quýt chạy vào, nhưng giọng nói tức giận của Tô Tử Tích bỗng vang lên: “Túc Bảo! Không được đi vào!”

Bước chân của cô bé con chợt khựng lại, rốt cuộc bé nên vào hay không đây??

Một lát sau. Tô Tử Tích mặc áo choàng tắm, mặt mũi bầm dập đi ra.

Cả người Tô Tử Du cũng bị thương, mắt còn bị đánh thâm đen.

Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, một người ngồi trên giường, một người ngồi ở sofa.


Túc Bảo mù mờ hỏi: “Hai anh làm gì thế?”

Tô Tử Tích bực bội nói: “Tô Tử Du ngu ngốc nói anh bị quỷ nhập thân! Mẹ kiếp, anh vô cùng cảm kích lòng tốt của anh ấy nha!”

Tô Tử Du đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng yếu thế, nói: “Ai bảo em biểu hiện bất thường như vậy làm gì? Lúc ăn cơm thì bóc tôm và gắp thức ăn cho Túc Bảo! Ăn cơm xong còn chơi búp bê Barbie với em ấy! Đây là chuyện mà em có thể làm ư?”

Tô Tử Tích nhất thời câm nín.

Tô Tử Du cũng cực kỳ tức giận, cứ tưởng Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân nên cậu lo lắng không thôi, công kích như ban nãy là vì cậu có lòng tốt muốn trừ tà giúp Tô Tử Tích.

Kết quả thì sao, mặt cậu bị đánh sưng vù rồi.

Cuối cùng Túc Bảo cũng vỡ lẽ.

Hóa ra anh Tử Du tưởng anh Tử Tích bị quỷ ám!

Cô bé hoàn toàn nghẹn họng, trong mắt bé lúc này, hai anh trai giống như hai tên ngốc vậy!

“Anh Tử Tích không bị quỷ ám đâu!” Túc Bảo nói: “Anh Tử Du nhầm rồi!”

Tô Tử Du vẫn không tin: “Mới đi Nam Thành hai ngày mà lúc quay về, một tên hỗn thế ma vương bỗng biến thành anh trai ấm áp, rõ là đổi thành người khác mà, sao có thể chứ?”

Tô Tử Tích nghiến răng: “Ông đây không thể cải tà quy chính ư? Anh không nghe qua câu ‘lãng tử quay đầu quý hơn vàng’ hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận