Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

“Cửa sổ khó đóng mà khi ấy sức anh còn yếu nên vừa kéo mạnh một cái đã bị ngã xuống đất.”

Phòng Tô Tử Tích ở tầng hai, nhưng tầng một của nhà họ Tô rất cao nên ngã từ tầng hai xuống vẫn rất nguy hiểm.

Tô Tử Tích rơi xuống đất, hồi lâu mới bò dậy được, cậu khóc gọi mẹ mà chẳng ai nghe thấy tiếng cậu.

Trời mưa to, người giúp việc ở cách xa nhà chính, ông nội một khi đã ngủ say thì sấm sét đánh cũng không biết gì, còn bà nội thì vào viện dưỡng lão.

Cậu cả suốt ngày tăng ca ở công ty, ba cậu và cậu năm cũng thường ở công trường để đuổi kịp tiến độ, hiếm khi về nhà.

Mấy người cậu khác thì khỏi phải nhắc tới, hoặc bận rộn công việc hoặc ở trong căn hộ mà họ tự mua, gần như không về trang viên nhà họ Tô.

“Anh nằm dưới mưa rất lâu, cả người đau đớn, cuối cùng anh tự bò về.”

“Anh gõ cửa phòng mẹ, có lẽ tiếng ồn làm Hân Hân tỉnh giấc nên em ấy lại khóc.”

“Mẹ anh nổi trận lôi đỉnh, nói vất vả lắm mới dỗ được Hân Hân ngủ mà bị anh đánh thức rồi, còn kêu anh cút đi!”


Mẹ cậu hoàn toàn không trông thấy cả người cậu ướt nhẹp.

Cả người cậu đau đớn, mẹ cậu cũng chẳng hỏi han gì.

Tô Tử Tích chỉ đành tự về phòng, tự tắm, tự dọn sạch quần áo, sau đó còn nhổ ra một ngụm máu.

Tô Tử Tích cuộn mình trên giường, sốt cao, ốm nặng.

Chẳng ai biết đêm đó cậu sợ hãi thế nào, cô đơn và bất lực ra sao.

Suốt hai ngày cậu ốm, mẹ cũng không quan tâm đến cậu, người giúp việc nói cậu ốm nhưng mẹ chỉ nói đừng quan tâm lại chiều hư cậu.

Sao cậu lại thành người bị chiều hư rồi?

Hân Hân mới là đứa nhỏ bị chiều hư chứ?

“Anh mệnh lớn nên không chết, sau đó một thời gian người khỏe lại, nhưng anh biết muốn sống thì phải tự mình kiếm tiền. Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!”


Sau đó, cậu trở thành đứa bé hiểu chuyện, nhưng họ vẫn không hài lòng….

Túc Bảo nghe mà chỉ cảm thấy lòng đau nhói.

Anh Tử Tích khỏi ốm rồi, nhưng trái tim anh ấy vẫn bị tổn thương, chưa bao giờ khỏi.

Túc Bảo lặng lẽ ôm Tô Tử Tích.

“Anh ơi đừng sợ!”

Cô bé vỗ lưng Tô Tử Tích, như hai đứa bé đáng thương sống nương tựa vào nhau: “Trước đây Túc Bảo cũng phải sống như vậy, nhưng sau đó thì tốt rồi.”

“Ông bà ngoại, cậu cả, ba anh và các cậu khác không biết những chuyện đó, họ không cố ý đâu.”

“Vì vậy, anh có thể tha thứ cho họ không?”

Tô Tử Tích mím môi, hốc mắt đỏ hoe.

Tô Tử Tích cảm thấy Túc Bảo ôm cậu an ủi như này khiến cậu trông thật đáng thương, thế nên cậu đã đẩy cô bé ra.

Tô Tử Du sực nhớ ra, hồi cậu còn rất bé, có một lần bà nội và thím hai cãi nhau rất to.

Khoảng thời gian đó, Hân Hân vừa sinh ra thì cô Tô Cẩm Ngọc cũng bị mất tích, bà nội đau lòng ốm nặng rồi phải ngồi xe lăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận